Không biết có phải vì Vạn Hạ Trình nói sẽ đưa về nhà hay không, cậu lại rời đi sớm hơn so với dự kiến. Ban đầu bảo ở lại ăn trưa, nhưng không hiểu sao lại thay đổi ý định, chưa đến giờ đã đi trước.
Lúc chuẩn bị đi, Vạn Hạ Trình lo đối phương nhiễm lạnh nên đưa cho cậu chiếc khăn quàng của mình. Ban đầu thiếu niên còn xua tay bảo không lạnh, nhưng khi người đàn ông hỏi "Tôi quàng giúp em nhé?" thì lập tức gật đầu ngay.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên người nọ chủ động đề nghị quàng khăn cho cậu. Bùi Tiểu Thập nhớ rõ, trước đây hắn chỉ làm cho cậu hai lần, mà cả hai đều do cậu yêu cầu.
Dẫu trai thẳng sắt thép Vạn Hạ Trình chỉ đơn giản quấn hai vòng quanh cổ như buộc đồ cho xong, thiếu niên vẫn hạnh phúc như sắp bay lên trời.
Giây phút này, hai người cận kề, hơi thở của đối phương quẩn quanh khiến Bùi Tiểu Thập rất an tâm.
Cậu lén ngước lên, thấy ánh mắt đối phương vẫn hờ hững như thường, nhưng lại thuận theo nhìn mình. Bùi Tiểu Thập từ lâu đã thích nhìn thẳng vào mắt Vạn Hạ Trình, vì trong ánh mắt ấy chỉ có mỗi cậu...
"Sao thế? Mặt anh có gì à?" Chàng thanh niên từng hỏi cậu như vậy.
Ngày trước, nhóc Bùi hay khúc khích: "Anh đẹp trai, em thích nhìn."
Mỗi lần như vậy, trên mặt anh ghệ sẽ xuất hiện biểu cảm cạn lời, nheo mắt đáp: "Được rồi."
Khi họ hẹn hò, bất kể ra ngoài hay ở nhà, làm việc riêng hay cùng nhau xem phim, trước khi ngủ lẫn sau khi thức dậy, hoặc chỉ đơn giản là tình cờ đụng mặt trong phòng khách, ánh mắt của Bùi Tiểu Thập luôn dõi theo Vạn Hạ Trình.
Về sau, Vạn Hạ Trình dần quen bị người yêu nhìn nên không hỏi nữa.
"Sao hôm nay nhìn suốt vậy? Mặt tôi dính gì à?" Người đàn ông lại hỏi cậu.
"Anh cũng đang nhìn em mà?" Ai đó mặt dày đáp.
Hiếm khi tên nhóc này nói chuyện mà dùng đến đầu óc như vậy khiến Vạn Hạ Trình khá bất ngờ, dẫu vẫn thấy CPU của cậu quá nhảy vọt, lời nói thiếu logic nhưng cũng không định phản bác. Hắn quấn khăn hai vòng, rồi hỏi: "Có chặt quá không em?"
Bùi Tiểu Thập lắc đầu, đưa tay chạm vào chiếc khăn len màu xám bằng lông cừu trên cổ, chợt nhớ ra gì đó: "Chẳng phải anh biết mấy kiểu thắt nút đẹp lắm sao? Làm giúp em một cái đi."
Vạn Hạ Trình quả thật biết thắt, nhưng chỉ là thắt nút dây, nhiều nhất coi như chắc chắn chứ không thể nói là đẹp. Còn khăn quàng cổ, hắn chỉ biết mấy kiểu cơ bản, ví dụ như thắt chéo, dù sao từ nhỏ bản thân rất ít quàng khăn, càng chưa bao giờ dùng khi chuyển đến Thâm Quyến. Thứ đồ này cũng vừa mua ở sân bay mấy hôm trước khi Thâm Quyến trở lạnh.
Lần đầu tiên nghe yêu cầu như vậy, Vạn Hạ Trình hỏi: "Khăn quàng cổ cũng cần cầu kỳ vậy à?"
Ai kia chớp chớp mắt: "Giúp em thắt đi mà."
Vạn Hạ Trình dùng kỹ thuật thắt nút dây để quấn cho cậu kiểu nút đôi đơn giản nhất. Mặt Bùi Tiểu Thập nóng bừng, cảm thấy cả cơ thể đều bị anh "
trói
" lại.
"Em bị anh buộc chặt rồi." Cậu thỏ thẻ.
Nghe câu này, Vạn Hạ Trình thấy giọng điệu đối phương không hẳn đang đùa, ngược lại có chút nặng nề lạ lùng. Nhìn vào đôi mắt trong veo, hắn khựng lại đôi chút rồi nói: "Tôi đâu có trói em, khăn quàng trên cổ mình, muốn tháo lúc nào cũng được."
Nhưng em không muốn tháo, nếu có thể đeo cả đời thì tốt biết bao.
Chỉ là một kiểu thắt đơn giản, Bùi Tiểu Thập vẫn chạy vào phòng tắm soi gương cả buổi, liên tục khen ngợi bàn tay khéo léo của Vạn Hạ Trình.
"Có giống cà vạt không?" Người nọ chạy ra hỏi, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng. Nhìn thiếu niên hớn hở như vậy, Vạn Hạ Trình dẫu không thấy giống vẫn thuận theo, gật đầu đồng ý.
"Vui thế cơ à?" Người đàn ông thắc mắc. "Chỉ là quàng khăn giúp em thôi mà."
"Vui lắm luôn." Sợ đối phương không tin, cậu nhấn mạnh. "Em thật sự rất vui."
"Biết chọn quà gì cho anh rồi." Thiếu niên chỉ áo sơ mi trên người Vạn Hạ Trình. "Em mua cà vạt hoặc khuy măng sét cho anh nhé?"
Trước đây, Bùi Tiểu Thập rất thích mua quần áo cho bồ. Khi người nọ chỉ chọn những chiếc áo thun 20 đồng, em người yêu quay đi quay lại đã mua cho anh ghệ nhà mình cái áo có giá vài trăm đồng. Từng đó tiền với cậu chẳng là gì, nhưng Vạn Hạ Trình lại thấy một chiếc áo cộc tay thì không cần thiết phải đắt như vậy.
Không giống như trước đây luôn từ chối "không cần thiết", bây giờ hắn chỉ trả lời: "Em tự quyết định, quà em chọn, miễn thấy ổn là được."
Quàng khăn, đội nón xong xuôi, Bùi Tiểu Thập bảo mình phải đi. Nghe điện thoại thông báo pin yếu, hắn hỏi có cần sạc trước không, nhưng thiếu niên lắc đầu bảo không cần, định bắt xe về thẳng nhà luôn.
Vạn Hạ Trình nhíu mày, nhận ra trí nhớ của đối phương giờ đã kém đến mức không thể giấu nổi lời nói dối trước đó của mình.
Nhưng hắn không định vạch trần bằng những câu như "Chẳng phải em nói không vội về sao?" hoặc "Em muốn đi chơi loanh quanh trước mà", chỉ dặn: "Về đến nhà nhớ gọi cho tôi."
Bùi Tiểu Thập gật đầu, xoắn xuýt bấu ngón tay hồi lâu rồi nói: "Vậy em cầm thẻ phòng của anh theo luôn nhé..."
"Mang đi. Lần sau nhớ đem trả lại là được."
Thấy đối phương có vẻ muốn nói lại thôi, Vạn Hạ Trình hỏi thay cậu: "Bao giờ em qua đây nữa?"
Quả nhiên, Bùi Tiểu Thập đáp ngay: "Nào giờ em qua thì anh tiện chứ?"
"Em muốn đến thì cứ đến, không cần báo trước. Nhưng hai hôm tới, chắc ban ngày tôi sẽ đi vắng, tối muộn nhất có thể đến 10 giờ. Vài ngày sau đó thì rảnh hơn đôi chút."
Trước khi đến Thâm Quyến, Vạn Hạ Trình dự kiến ở lại thêm vài ngày sau khi triển lãm kết thúc để gặp Bùi Tiểu Thập. Dù sao việc này đã nằm sẵn trong kế hoạch ban đầu, chỉ là được đẩy lên sớm hơn, còn quyết định đợi qua sinh nhật mới rời đi được hắn đưa ra sau khi bọn họ gặp lại.
Cậu ấp úng: "Vậy em chờ anh, mấy ngày tới khi nào anh rảnh thì em qua..."
"Được, tùy em."
"Hay là hai ngày này em qua trước luôn..." Bùi Tiểu Thập nói xong, tự thấy không ổn, bèn vội vàng bổ sung: "Anh cứ bận việc của mình, em chỉ muốn qua đây bầu bạn thôi, sẽ không phiền đến anh đâu ạ..."
Nói cứ như thể cậu không phải đang ở một mình vậy.
Hắn đáp: "Được, lần sau đến nhớ mang căn cước theo để làm thủ tục phòng."
Bùi Tiểu Thập đột nhiên ý thức được mình đang thuê phòng khách sạn với Vạn Hạ Trình, hai tai lập tức đỏ bừng, vội vàng nói tạm biệt.
Hắn đút tay vào túi quần, nhìn đối phương đi ra cửa rồi lại quay về, đỏ mặt hỏi liệu có thể thơm một cái trước khi đi được không.
"Chẳng phải em dặn tôi đừng đồng ý quá nhanh sao?" Đôi mắt đen sâu thẳm của người nọ nhìn thẳng cậu, "Vậy thì tạm thời không hôn nhé."
"Dạ... dạ vâng."
Lần này, Bùi Tiểu Thập không tỏ ra chút gì như trước nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
Miệng vâng vâng dạ dạ nhưng người vẫn đứng yên tại chỗ. Vạn Hạ Trình cũng không thúc giục, cứ thế đứng với cậu. Bọn họ im lặng hồi lâu, sau cùng Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu trước, lấy lại tâm hồn mới treo ngược cành cây, một lần nữa nói câu chẳng biết là lần thứ mấy trong ngày: "Vậy em đi nhé."
"Đi đi." Người đàn ông nhéo nhẹ cánh tay Tiểu Thập.
Đột nhiên cậu không muốn đi nữa.
Không phải không muốn rời khỏi căn phòng này, mà là không muốn rời xa Vạn Hạ Trình. Chấp niệm muốn trói hắn bên cạnh thỉnh thoảng lại bất chợt trỗi dậy từng chút một từ tận đáy lòng.
Lại một lần bản thân nảy sinh ý định muốn trốn chạy, cảm thấy nếu không rời khỏi Vạn Hạ Trình ngay lập tức, giây tiếp theo rất có thể cậu sẽ làm ra loại chuyện điên rồ như đánh ngất đối phương rồi nhét vào vali mang đi.
anh là của em,
anh là của em,
anh là của em,
anh là của em.
Mang theo suy nghĩ điên cuồng đó, Bùi Tiểu Thập gần như chạy khỏi khách sạn. Thiếu niên tự nhủ rằng anh Vạn nói đúng, phải uống thuốc đúng giờ.