Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 42




Vào giữa tháng 3 năm 2022, một triển lãm công nghệ lớn đã khai mạc tại Thượng Hải. Vài năm trước, khi Vạn Hạ Trình tham một event tương tự, hắn phải đăng ký theo quy trình từng bước: điền đơn đăng ký, xếp hàng trước cả mấy tháng để chiếm slot, nhưng cuối cùng chỉ được phân một gian nhỏ ở góc khuất. Bấy giờ, với cương vị là CEO của Vạn Trình Technology, hắn được ban tổ chức mời bay từ Thâm Quyến đến Thượng Hải tham dự. Công ty còn sở hữu một gian trưng bày riêng, nằm ở vị trí đắc địa để giới thiệu sản phẩm do chính họ thiết kế.

Triển lãm thu hút rất đông người tham gia. Trong đó, Vạn Trình Technology nổi bật với những màn biểu diễn bóc vỏ nho hay điêu khắc trên hạt gạo bằng một cánh tay robot thông minh.

Giữa dòng người có cả Bùi Tiểu Thập. Cậu đeo khẩu trang, đội mũ dõi theo người nọ trong bộ vest sang trọng đứng giới thiệu về triết lý doanh nghiệp và sản phẩm công ty, hoặc nhận phỏng vấn trước ống kính, trò chuyện vui vẻ với các lãnh đạo cấp cao từ các công ty khác.

Con người nhất định phải tiến về phía trước, thiếu niên hiểu Vạn Hạ Trình nói đúng. Hắn không có lỗi, dù không dừng lại cũng chẳng có gì sai.

Còn cậu, rõ ràng đã chạy trốn, nhưng cuối cùng lại không kiềm được mà dõi theo người nọ, để ý từng động thái của Vạn Trình Technology, thậm chí lén chạy đến triển lãm này, đội mũ bịt mặt kín mít chỉ để được thấy Vạn Hạ Trình một lần.

Chính cậu cũng không hiểu nổi con người mình nữa.

Bản thân hiện tại liệu có xứng với Vạn Hạ Trình không, Bùi Tiểu Thập không dám nghĩ tới.

Mỗi ngày, cậu đều vào trang cá nhân của người nọ hàng chục lần, xem đi xem lại những bài đăng chứa nội dung chuyên ngành mà hắn tùy hứng chia sẻ. Dù không hiểu, cậu vẫn nhấn vào từng liên kết, nghiêm túc đọc kỹ từ đầu đến cuối. Vài ngày trước, thấy người đàn ông chia sẻ thông tin của một buổi triễn lãm, biết rằng Vạn Trình Technology sẽ tham gia, tuy không rõ tổng giám đốc có tham dự hay không nhưng Bùi Tiểu Thập vẫn ôm tâm lý thử vận may mà đến.

Kết quả là, giữa đám đông, cậu đã thấy hắn ngay lập tức. Là ngôi sao trẻ đang lên trong ngành, bất kể âu phục xa xỉ hay áo thun rẻ tiền, giày da hay giày thể thao, hiện tại hay quá khứ, Vạn Hạ Trình vẫn luôn nổi bật. Trong mắt cậu, người nọ mãi là vì tinh tú rực rỡ nhất.

Nhân loại chỉ say đắm ngọc trai trong vỏ sò, còn Bùi Tiểu lại yêu hạt cát trước khi nó thành hình thành ngọc.

Dù bắt đầu uống thuốc trở lại được hơn một tháng, tình trạng của cậu ngày càng tệ hơn. Những ý nghĩ tiêu cực nối đuôi nhau quay về từ đợt Tết, giống như quân domino đầu tiên đổ xuống, lần lượt kéo theo toàn bộ cuộc sống. Hiện tại, thiếu niên thậm chí không thể chịu được việc ở trong đám đông quá lâu.

Lúc này, mồ hôi trên trán thấm ướt mái tóc bị che dưới mũ, vài giọt chảy dọc theo gò má làm ướt cả khẩu trang. Ở góc khuất, cậu kéo khẩu trang xuống, định uống một ngụm nước khoáng miễn phí của triển lãm để bình tĩnh lại, nhưng tay đã run đến mức làm đổ nước khắp nơi. Lo sợ cơn hoảng loạn sắp bùng phát, thiếu niên vội kéo khẩu trang lên, lẩn vào nhà vệ sinh trốn.

Trong một buồng vệ sinh, cậu tháo mũ và khẩu trang, ngồi trên nắp bồn cầu sáng bóng, cúi người ôm mặt. Dù thuốc đã giúp những cảm giác buồn bã hay khó chịu thuyên giảm, cơ thể vẫn giằng co, không chịu buông tha cho cậu.

Một lúc sau, điện thoại rung lên hai lần, khiến trái tim Bùi Tiểu Thập cũng rung theo.

Sau khi rời Thâm Quyến dịp Tết, cậu đã tắt toàn thông báo từ mọi ứng dụng, đồng thời cài chế độ không làm phiền cho danh bạ trên WeChat. Ban đầu, thiếu niên thường để lỡ tin nhắn từ đạo diễn này hoặc diễn viên nọ từng hợp tác. Về sau, cậu dứt khoát chuyển hẳn chế độ đó cho hơn 500 liên hệ, ngoại trừ Vạn Hạ Trình để đảm bảo mỗi thông báo của điện thoại đều là từ hắn.

Về Thượng Hải hơn 1 tháng, người nọ đã chủ động nhắn ba lần.

Lần đầu tiên là hôm bay về Thượng Hải. Vạn Hạ Trình nhớ giờ hạ cánh nên nhắn hỏi cậu đã đến nơi an toàn chưa, có xe đón không. Thiếu niên nói dối rằng được anh trai đón, dù thực tế cậu đã giấu gia đình về bệnh tình của bản thân, đồng thời trở về nhà riêng tại Thượng Hải một mình.

Lần thứ hai là ba ngày sau. Vào mùng Năm, người nọ hỏi đã đi gặp bác sĩ chưa. Cậu trả lời phòng khám chưa làm việc nhưng đã đặt lịch trước vào mùng Bảy tới. Lần này, Bùi Tiểu Thập nói thật.

Lần thứ ba là vào giữa tháng Hai, đối phương yêu cầu cậu gửi một tấm về mấy loại thuốc mà cậu đang uống. Thiếu niên xếp các hộp thuốc lại, chụp rồi nhắn qua cho hắn. Người nọ dặn cậu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.

Được Vạn Hạ Trình quan tâm, nếu là trước đây, có lẽ Bùi Tiểu Thập sẽ vừa ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. Nhưng bây giờ, cậu chỉ hận bản thân lại khiến hắn phải miễn cưỡng làm gì đó.

Thiếu niên đã không ít lần tưởng tượng tâm trạng của người đàn ông khi nhắn tin cho mình: là thương hại, đồng cảm hay vì mềm lòng trước một kẻ yếu thế? Bất kể là gì, mỗi lần như vậy, Bùi Tiểu Thập lại thêm căm ghét chính mình.

Sợ bản thân phát bệnh, từ khi rời Thâm Quyến, cậu không dám nhắn gì cho đối phương. Nhưng mỗi lần nhận được tin nhắn từ hắn, cậu sẽ càng oán hận bản thân của hiện tại hơn.

Dù vậy, thiếu niên vẫn giữ thông báo dành riêng cho Vạn Hạ Trình, thậm chí chỉ để mỗi thông báo tin nhắn của hắn. Hiện tại, sự ám ảnh điên cuồng không thể ngừng dành cho đối phương giống như kề lưỡi dao sắc bén lên cổ tay một lần nữa. Bùi Tiểu Thập lại bắt đầu làm những việc khiến bản thân đau lòng theo một cách khác.

Kể từ khi trở về Thượng Hải, hôm nay là lần thứ tư người đàn ông chủ động nhắn tin cho cậu.

Có hai tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên:  Tiểu 10*, em đi chưa? Nơi này không tiện nói chuyện. Khi nào triển lãm kết thúc, hãy đến gặp tôi.

Tin nhắn thứ hai là địa chỉ khách sạn và số phòng.

Có thể thấy Vạn Hạ Trình đang rất bận, đến mức không kịp gõ từng chữ tên của cậu.

(Chú thích: Tên đầy đủ của thụ là  裴小拾 , ở đây công không gõ hẳn   mà rút ngắn thành  十 ( cũng là Thập). Mình đã chỉnh lại cho hợp.)

Tới khi đèn trong phòng triển lãm tắt, Bùi Tiểu Thập vẫn chưa rời khỏi nhà vệ sinh. Chỉ đến lúc dì lao công gọi bảo vệ đến thì cậu mới đội mũ, đeo khẩu trang rồi rời khỏi đó.

Trên đường, người đàn ông đã gọi hai lần, nhưng cậu không nghe máy, mặc kệ điện thoại rung đến khi tự tắt.

Nhưng thiếu niên vẫn sẽ đi gặp đối phương. Chỉ cần hắn muốn gặp, thì chẳng có lý do nào để từ chối.

Ba tiếng sau khi buổi triển lãm kết thúc, đến 8 giờ tối, cậu cuối cùng cũng đến khách sạn. Cậu tháo mũ, cởi khẩu trang nhét vào túi quần rồi gõ cửa, còn mũ thì giữ trong tay.

Lúc Vạn Hạ Trình ra mở cửa, hắn đã thay áo vest, mặc đồ ngủ của khách sạn.

"Xin lỗi... điện thoại để chế độ im lặng, giờ em mới thấy tin nhắn..." Bùi Tiểu Thập cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ theo.

"Vậy à? Tôi còn tưởng em sẽ không đến." Vạn Hạ Trình nhường đường. "Vào đi."

Nếu giải thích mình chỉ vô tình đến triển lãm vì sở thích cá nhân rồi tình cờ gặp anh ấy ở đây, liệu có giả tạo quá không?

Vậy là, Bùi Tiểu Thập quyết định nói thật một phần. Sau khi vào cửa, cậu giải thích với Vạn Hạ Trình: "Mấy ngày trước, em thấy anh nhắc đến triển lãm này trên vòng bạn bè, nghe có vẻ thú vị nên quyết định đi thử. Nghĩ nếu có duyên thì có thể gặp được anh, không ngờ lại gặp thật."

"Gặp rồi sao không đến chào một tiếng?"

"Em... em thấy xung quanh anh có nhiều người, sợ... sợ anh bận..." Thiếu niên siết chặt vành mũ trong tay.

"Đội mũ với đeo khẩu trang suốt vậy có khó chịu không?"

Bùi Tiểu Thập nuốt nước bọt, trả lời một cách thiếu tự tin: "Thói quen từ mấy năm trước, giờ em quen rồi."

Vạn Hạ Trình nhìn cậu rồi ừm một tiếng, nói: "Làm người của công chúng đúng là không dễ dàng."

"Thực ra em đâu còn là người nổi tiếng..." Bùi Tiểu Thập thầm nghĩ, ít nhất hiện tại thì không còn được coi là vậy...

Thiếu niên chưa kịp hỏi sao đối phương nhận ra mình, đã bị hỏi trước: "Vậy hôm nay che kín thế là để đề phòng tôi à?"

Cậu cắn môi, không biết nên trả lời ra sao. Người đàn ông cũng không truy hỏi thêm, chỉ cầm một chai nước trên bàn, vặn nắp rồi đưa cho cậu: "Khát không? Cả chiều tôi thấy em đổ mồ hôi suốt."

Bùi Tiểu Thập rũ mắt, bàn tay run rẩy siết chặt vành mũ, không dám cầm lấy chai nước từ người nọ.

Cậu không nhận, Vạn Hạ Trình vẫn giữ tư thế chìa tay ra, không rút lại.