Bùi Tiểu Thập luống cuống lau nước mắt, vội quay mặt đi để Vạn Hạ Trình không thấy bộ dạng này. Cậu lắp bắp. "Xin lỗi...Em vừa gặp ác mộng."
"Không cần xin lỗi vì mơ thấy ác mộng." Vạn Hạ Trình đứng dậy, bước ra xa một chút để kiểm tra các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, nhường không gian riêng cho Bùi Tiểu Thập ổn định cảm xúc.
Trông cậu đa sầu đa cảm hơn trước, diễn viên ai cũng vậy sao?
Trong lúc gọi điện, Vạn Hạ Trình kéo rèm ra. Bên ngoài, bầu trời ngày bão che khuất ánh trăng, chỉ còn những ánh đèn neon rực rỡ tràn vào, chiếm hơn nửa căn phòng.
Từ vị trí này, Vạn Hạ Trình vẫn thấy được quang cảnh phía bên kia bờ sông – nếu khu ổ chuột đó có thể gọi là "cảnh".
Dòng sông chia đôi thành phố, ranh giới giai cấp xã hội càng rõ ràng hơn. Trước đây, thiếu niên thuộc về đô thị phồn hoa, còn hắn trước khi rời Thượng Hải, chưa từng thoát khỏi đáy xã hội ở bên kia bờ sông.
Chính từ lúc đó, hắn nhận ra khoảng cách giữa mình và Bùi Tiểu Thập không chỉ là một con sông.
Gọi xong vài cuộc điện thoại, Vạn Hạ Trình quay lại, thấy người nọ đã ngồi ngay ngắn trên sofa, trông có vẻ bình tĩnh hơn.
Hắn đi tới bên giường, bật đèn phòng lên.
Rèm do Bùi Tiểu Thập kéo, đèn do Bùi Tiểu Thập tắt, cả đồ trên bàn trà và tấm chăn đắp trên người hắn cũng do cậu chuẩn bị, chẳng cần hỏi cũng biết.
Nếu đã không cần hỏi, thì cũng chẳng còn gì để nói thêm. Chẳng lẽ lại bảo lần sau đừng chỉnh chuông điện thoại của tôi sang chế độ im lặng nữa, ảnh hưởng công việc lắm?
Vậy nên Vạn Hạ Trình chỉ đơn giản nói cảm ơn.
Bùi Tiểu Thập đáp: "Không cần cảm ơn em." nhưng câu tiếp theo lại là- "Hiện anh còn độc thân không ạ?"
Anh còn độc thân không.
Vạn Hạ Trình bước tới sofa, ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Đối diện ánh mắt lấp lửng của người nọ, hắn khẽ đáp: "Tôi đang độc thân. Sau khi chia tay cũng không yêu thêm ai khác. Còn thắc mắc nào nữa không? Em hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết."
"Tại... tại sao anh không quen người mới?" Thiếu niên biết rõ mình sẽ không nhận được câu trả lời muốn nghe, nhưng vẫn hỏi.
Sau khi uống thuốc Bùi Tiểu Thập đưa, Vạn Hạ Trình thấy khỏe hơn nhiều, giọng cũng dịu đi: "Vì tôi không muốn yêu đương, ít nhất là bây giờ. Ngày nào tôi cũng rất bận, không có thời gian nghĩ đến chuyện đó. Nếu em muốn chúng ta quay lại, tôi chỉ có thể xin lỗi. Còn nếu tôi đã hiểu lầm em, thì tôi cũng xin lỗi."
Bùi Tiểu Thập cúi đầu, móng tay vô thức cào nhẹ lên lớp da ghế, mất một lúc mới đáp: "Anh không hiểu lầm đâu."
Vạn Hạ Trình không bất ngờ trước câu trả lời này, hắn nói tiếp: "Tiểu Thập, mình đã xa nhau lâu rồi. Em nên nghĩ kỹ xem cảm giác đó có chắc là yêu không, hay nó chỉ bùng lên vì chúng ta gặp lại. Nếu không có lần này, cuộc sống của em vẫn sẽ tiếp diễn như thường, có tôi hay thiếu tôi cũng chẳng khác biệt. Tôi không thật sự quan trọng đến vậy, đúng không em?"
"Em hiểu rồi, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Bùi Tiểu Thập đứng dậy, lảng tránh ánh mắt của hắn. "Em-em phải đi rồi. Hôm nay anh đừng uống thêm thuốc giảm đau nữa, dùng nhiều không tốt cho sức khỏe. Với cả, lát nữa nhớ gọi đồ ăn, đừng để bụng đói quá lâu. Nếu mệt thì uống nhiều nước, nhưng ấm thôi đừng nóng quá..."
Mỗi câu Bùi Tiểu Thập nói, Vạn Hạ Trình đều đáp lại bằng một tiếng "Ừm" rồi tiễn cậu ra tận cửa. Đã lâu lắm rồi hắn mới kiên nhẫn với một người như vậy.
Nhưng Vạn Hạ Trình không nói cho Bùi Tiểu Thập biết sáng sớm ngày mai mình sẽ rời đi. Vừa rồi khi gọi điện, thư ký báo rằng đường bay đã mở lại, cô đã đặt chuyến sớm nhất theo ý giám đốc.
Gọi cơm xong, Vạn Hạ Trình quay lại bàn làm việc, bật đèn xem nốt chỗ tài liệu ban ngày đang xử lý. Máy tính vừa khởi động, hắn chợt nhớ ra gì đó. Người đàn ông rút điện thoại, bật màn hình rồi chậm rãi nhập một dãy số.
0325.
Điện thoại được mở khóa thành công.
Bốn con số tưởng chừng bình thường lại có ý nghĩa rất đặc biệt.
"Bình thường" vì Vạn Hạ Trình đã dùng mật khẩu này suốt một thời gian dài. Ngón tay quá quen thuộc với các vị trí cố định tạo thành phản xạ tự nhiên mà chẳng cần nghĩ nhiều. Cộng thêm việc Vạn Hạ Trình quen dùng khóa vân tay hơn, lười đổi mã mới nên chúng cứ giữ nguyên vậy.
Còn "đặc biệt"? Trước đây, mật khẩu này do Bùi Tiểu Thập đặt giúp, bây giờ Vạn Hạ Trình mới nhớ ra.
0325 là sinh nhật của cậu.
- --
Sau khi bay về Thâm Quyến, Vạn Hạ Trình bận bịu suốt một thời gian dài, cuối cùng hoàn thành xong một số sản phẩm và dự án thì mới dành được vài ngày nghỉ nhân dịp Quốc Khánh.
Vào cuối tháng Chín, đương lúc nghe thư ký báo cáo công việc, bỗng Vạn Hạ Trình hỏi cô gái trẻ này rằng có biết Bùi Tiểu Thập không.
Việc giám đốc Vạn, người luôn bận trăm công nghìn việc có hứng thú với chủ đề ngoài công ty là cực kỳ hiếm thấy. Bình thường thấy hắn buôn chuyện đã khó, đừng nói nhắc tới một người nổi tiếng.
Bùi Tiểu Thập không quá nổi tiếng trong giới, nếu thư ký không biết cũng là đương nhiên. May mắn thay, cậu là nam chính trong bộ phim "Đêm An Giấc" mà cô rất thích nên thư ký đã theo dõi tài khoản mạng xã hội của cậu, nhờ vậy có thể trả lời câu hỏi của Vạn Hạ Trình.
"Biết chứ, tôi còn follow Weibo của cậu ấy nữa." Lần đầu thấy sếp mình gần gũi với nhân viên như vậy, Tiểu Ôn cũng hồ hởi hẳn lên. "Tiểu Thập đóng chính trong phim ruột của tôi đấy."
"Ngoài Đêm An Giấc, y còn quay phim điện ảnh nào khác không?"
Nghe câu hỏi, Tiểu Ôn bất ngờ khi thấy sếp Vạn dường như biết chút ít về cậu diễn viên này. Tiểu Ôn nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu không nhầm thì chỉ có một bộ thôi, cũng nhờ nó mà tôi biết tới cậu ấy, hiện chưa thấy cậu Bùi có thêm tác phẩm nào, phim truyền hình cũng không."
Đẹp trai, diễn hay, mà sao không đóng phim tiếp nhỉ. Tiếc gì đâu...
Trích tiếng lòng của Tiểu Ôn.
"Sếp Vạn! Công ty muốn để sản phẩm mới hợp tác với người từ lĩnh vực khác à?" Đột nhiên Tiểu Ôn nhớ ra gì đó, phấn khích bộc lộ một mặt fangirl, khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày. "Chiếc bút in 3D vẽ graffiti thật sự rất hợp để mời các KOL trai xinh gái đẹp quảng bá..."
Trước đây, hầu hết các sản phẩm của Vạn Trình Technology đều được review bởi blogger công nghệ hoặc chuyên gia trong ngành, nhưng thêm một chút mới mẻ sẽ khiến công chúng hứng thú hơn. Suy cho cùng, hợp tác liên ngành thường mang lại hiệu quả ngoài mong đợi.
Thực ra, Vạn Hạ Trình đã lên kế hoạch marketing bao gồm bước hợp tác đa lĩnh vực, nhưng câu hỏi vừa rồi không liên quan đến điều đó. Phương án chi tiết đã có team truyền thông đảm nhiệm, hắn chỉ đóng vai trò điều phối, không cần xử lý từng khâu.
Người đàn ông không đính chính với thư ký mà đọc tiếp tài liệu cô vừa đưa. "Tìm thêm thông tin về Bùi Tiểu Thập cho tôi."
"Được luôn sếp!" Hiếm thấy Tiểu Ôn hớn hở như vậy, nghe cách từ "luôn" được kéo dài ra kìa.
Trước khi tan làm, cô đã tổng hợp xong thông tin liên quan đến Bùi Tiểu Thập và gửi vào email công việc của hắn.
Hôm sau là Quốc khánh, đã mấy năm rồi Vạn Hạ Trình chưa có một ngày nghỉ đúng nghĩa. Vài năm gần đây, các bạn học cũ thời đại học lần lượt chuyển đến Thâm Quyến làm việc. Dù ở cùng thành phố nhưng ai nấy đều bận rộn, chỉ có thể giữ liên lạc qua điện thoại chứ chưa họp mặt được.
Vạn Hạ Trình chuyển tới đây sớm nhất. Tranh thủ đợt nghỉ lễ, hắn quyết định đặt bàn tại một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng, hẹn mọi người một bữa ngay sau giờ làm.
Lâu ngày không gặp, vừa vào tiệc mọi người đã uống khá nhiều. Khương Khải sau vài ly bắt đầu cảm thán về cuộc đời. "Mấy ông thấy không, trong đám tụi mình, anh Vạn chắc là người thành công nhất nhỉ?"
Trần Dương tiếp lời: "Hồi đó ai chẳng muốn vào Bắc Đại, nhưng mà không đỗ được nên mới chọn Thân Đại, tiếc thì tiếc chứ biết làm sao. Chỉ có anh Vạn là đẳng cấp, Thanh Hoa mời mà còn chê cơ."
"Xàm rồi đấy." Vạn Hạ Trình cười. "Toàn đồn thổi linh tinh."
Thực ra, hắn đã ăn không ít trái đắng trên con đường lập nghiệp. Nhưng khi đã thành công, những thất bại ấy bị thần thánh hóa cả lên.
"Đúng đúng, chỉ giỏi phao tin vớ vẩn." Khương Khải quay sang nhìn Trần Dương. "Tạm bợ cái quái gì, năm đó ông đây phải dùng hết sức bình sinh mới đỗ được Thân Đại. Còn anh Vạn với Thanh Hoa thì tin chuẩn rồi."
Nói xong, Khương Khải cười lớn, cụng ly với Trần Dương.
"Cảm ơn anh Vạn đã cho tôi cơ hội nở mày nở mặt suốt bốn năm. Nhờ anh mà tôi được học chung trường, chung ngành với thần đồng có điểm đầu vào cao hơn tôi tới 50 điểm. Tôi phải kính anh ly này." Khương Khải giơ ly rượu lên. "À, còn là bạn cùng phòng nữa, suýt thì quên."
"Anh Vạn bận trăm công nghìn việc, làm sao lãng phí thời gian ở ký túc với cậu được?" Trâu Văn Phong phòng kế bên chen vào. "Cái giường của anh Vạn trong bốn năm bị một mình chú Khương nằm hết chứ ai."
"Ấy ấy, nói vậy mất quan điểm quá, anh Vạn có mấy khi ở trường đâu? Dù làm đồ án tới sáng người ta cũng phải về nhà ngủ, giường để không thì phí. Với lại, tôi cũng hỏi ý kiến trước rồi mà, đúng không đại ca?"
Vạn Hạ Trình đáp. "Chưa nghe bao giờ, cậu bịa lúc nào đấy?"
"Cút cút cút." Khương Khải cũng bị chọc cười.
Thời sinh viên, Vạn Hạ Trình rất bận, không ở ký túc xá cũng vì hoàn cảnh gia đình không cho phép tập trung học như những người khác. Cũng may, ngành học của hắn cần thực hành nhiều, nên dù nhận dự án bên ngoài, chạy việc cho thầy hướng dẫn hay lập studio cũng coi như vừa làm vừa học.
Sau vài chung rượu, mọi người bắt đầu "hướng ngoại" hơn. Khương Khải không thèm mời rượu theo vòng nữa, một bàn bốn người bị dí không kịp thở, bao gồm cả Vạn Hạ Trình.
Vừa rót rượu, hai người vừa tán gẫu. "Sao hôm nay không thấy nhóc tay sai của anh đâu vậy? Cái người hồi đại học ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh đó, còn ngồi xổm đợi dưới phòng thí nghiệm nữa." Người mà Khương Khải nhắc đến chính là Bùi Tiểu Thập.
"Trí nhớ tốt thật, gặp được mấy lần qua mồm cậu thành ngày nào cũng gặp ở trường." Vạn Hạ Trình không để tâm câu đùa của y.
"Công nhận tôi bị mù mặt, lại còn não cá vàng, nhưng gương mặt kia khó quên thật. Đến mức Trần Dương còn bảo gặp em trai ấy lần nào muốn cong lần đấy cơ mà." Khương Khải kéo Trần Dương đang mải ăn bên cạnh lại gần. "Phải không, Trần Dương?"
"Uống nhầm rượu à?" Trần Dương vừa lau miệng vừa đáp: "Anh Vạn, anh có đút lộn rượu giả không đấy? Sao để mồm y đi chơi xa thế?"
"Tôi thề nói điêu mất lộc. Sao ông không kể tốt nghiệp xong mình thay đổi thế nào, còn có bạn trai nữa. Anh Vạn là người có kinh nghiệm trong chuyện này, tranh thủ học hỏi đi."
Chỉ vài câu ngắn ngủi mà lộ ra quá trời thông tin. Đúng là rượu vào lời ra.
Hồi còn ở trường, mọi người đều tưởng Bùi Tiểu Thập là em trai của Vạn Hạ Trình. Người đầu tiên biết sự thật là Khương Khải khi tình cờ thấy cậu nhón chân hôn má Vạn Hạ Trình ở ga tàu gần trường, nên y đã hỏi thử.
Dù là người mồm mép tép nhảy, Khương Khải tự biết phải giữ miệng trước tin này. Ngay cả những người bạn thân thiết nhất trong phòng cũng không hay biết gì, bởi y cho rằng chuyện nhạy cảm thì nên để người trong cuộc tự quyết định. Tưởng mình đã nắm được một bí mật lớn của Vạn Hạ Trình, nhưng hai ngày sau, chính Vạn Hạ Trình đã chủ động chia sẻ với mọi người trong ký túc xá khiến Khương Khải thở phào nhẹ nhõm.
Y định rót thêm rượu nhưng Vạn Hạ Trình đã đưa tay đặt lên miệng ly, lắc lắc ý bảo vẫn chưa uống hết. Hắn luôn chờ ly trống rồi mới rót thêm để kiểm soát lượng rượu đi vào, tránh bị quá chén.
Nhân lúc chủ đề liên quan đến Bùi Tiểu Thập đang được nhắc đến, Vạn Hạ Trình lên tiếng: "Tôi thì thôi đi, độc thân bao nhiêu năm rồi, chẳng dám nhận làm tiền bối của ai đâu."
Nghe câu này, Khương Khải nuốt hết những lời định trêu Vạn Hạ Trình về Bùi Tiểu Thập xuống. "Sao đột ngột vậy..."
"Đừng nhắc nữa." Vạn Hạ Trình tưởng Khương Khải đang khách sáo. "Tôi đã không gặp người ta nhiều năm rồi, nói cứ như vẫn còn bên nhau ấy."
"Không phải... Ý tôi là, hai người chia tay thật à?" Khương Khải ngẩn người, không biết ai đang đùa ai. "Hôm qua tôi còn thấy cậu ấy mà."
Sợ Vạn Hạ Trình không tin, Khương Khải bổ sung: "Ngay dưới lầu công ty anh."