Ở cửa tiệm, Bối Dao đang đợi hắn. Dù của cô đã thu lại, Bùi Xuyên vừa ra tới thì cô đã quay đầu nói: “Hết mưa rồi.”
Thời tiết thành phố C vĩnh viễn biến ảo không ngừng, như là tâm tình của con người vậy.
Tiếng chuông tan học của Tam Trung vang lên, Bối Dao nói: “Chúng ta trở về đi.”
Bùi Xuyên cuộn ngón tay lại, thấp giọng nói: “Ừ.”
Bối Dao đi ra thật xa, thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng mình thì cô có chút bất đắc dĩ mà đi trở về.
“Bùi Xuyên, em lại không muốn về nữa, anh dẫn em đi chơi đi.”
Bùi Xuyên cứng đờ mà nhìn cô: “Cái gì?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Bên ngoài Tam Trung có chỗ nào chơi vui không?”
Bùi Xuyên nhấp môi phủ nhận nói: “Không có.”
Chỗ hắn thường đi thì không thể mang cô đến đó được. Nhưng mà cô nói không muốn đi thì trong lòng hắn lại nhịn không được mà nổi lên vui mừng nhợt nhạt.
Bối Dao nói: “Lần trước em có nhìn thấy một cửa hàng nhỏ rất thú vị, em mang anh đi nhìn một chút.”
Cô dẫn hắn đến một nhà làm đồ lưu niệm bằng nhựa dẻo. Trong tiệm chỉ có ba bạn nhỏ đang chơi đến tay đều bẩn. Bối Dao nhịn cười mà kéo Bùi Xuyên ngồi xuống.
Có một bạn nhỏ tầm 5 tuổi đi tới hỏi: “Chị cũng muốn chơi cái này sao?” Cô nhóc mở tay ra, trong lòng bàn tay là một con thỏ bằng keo đã được nung khô. Bối Dao nói: “Không phải, là anh này muốn chơi.”
Bạn nhỏ kia lập tức trừng mắt thật lớn mà nhìn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên ngước mắt nhìn Bối Dao, cô đang ôm mặt nhìn hắn cười. Bùi Xuyên không được tự nhiên, hắn lạnh mặt nhưng vẫn không có cách nào phản bác. Hắn chỉ có thể cam chịu, nhìn xem Bối Dao rốt cuộc muốn làm cái gì.
Việc nặn đồ và cho vào khuôn nướng kỳ thật rất đơn giản, giống như tự mình làm móc chìa khóa. Đầu tiên là chọn keo màu sắc mình muốn cho vào khuôn rồi bỏ vào lò nướng khô là có được một món đồ chơi hoặc một cái móc khóa.
Bối Dao kỳ thật cũng chưa từng chơi cái này, cô tiến vào đây chẳng qua vì trên mặt mỗi bạn nhỏ ở đây đều mang theo tươi cười.
Chủ tiệm lấy tới một cái đồ án đã làm sẵn để làm mẫu, hỏi bọn họ muốn làm cái gì.
Bối Dao nói: “Chuồn chuồn đẹp.” Ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ vào con chuồn chuồn hoạt hình trước mặt Bùi Xuyên nhưng hắn lại không để ý đến cô mà cầm hình vẽ trăng sao đơn giản nhất lên.
Trong lòng Bối Dao rất buồn cười, nhìn hắn chế tác.
Trên khuôn có đêm tối, có một mặt trăng sáng ngời và bốn ngôi sao sáng lấp lánh. Các bạn nhỏ đều vây lại đây, đảm đương vai trò giáo viên hướng dẫn, ríu rít mà chỉ điểm cho anh trai ngốc ơi là ngốc này.
“Không phải, anh phải làm bầu trời trước.”
“Mặt trăng bây giờ phải để vào trên bầu trời.”
“Anh ngốc thế.”
“Thiếu hai ngôi sao rồi kìa.”
Tay Bùi Xuyên đều là bùn, tức tối nói: “Câm miệng.”
Hắn ngước mắt thấy cô đã để một băng ghế nhỏ trước mặt hắn, nghiêm túc chống cằm nhìn hắn. Thấy hắn nhìn mình, cô lộ ra nụ cười ngây thơ đẹp đẽ.
Tiếng quát lớn của Bùi Xuyên vì thế bị nghẹn trong họng. Hắn tự chán nản mà rũ mắt, nhíu mày tiếp tục làm.
Đám nhỏ tiếp tục chỉ trích hắn: “Anh đổ nhiều quá rồi.”
“Cái này xấu quá, con không đẹp bằng của em.”
“Anh ơi, trên mặt anh dính bẩn kìa.”
Hắn đang định đưa mu bàn tay lên lau mặt thì một bàn tay trắng nõn nhỏ bé đã nhẹ nhàng lau cho hắn.
Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên Bối Dao nhìn hắn gần như thế này. Đại đa số thời điểm hắn đều không thích nói chuyện, biểu tình lạnh băng, ngũ quan tuấn lãng, có chút lạnh lẽo. Đỉnh mày hắn sắc bén, có chút hung dữ. Cô nhìn hắn, trong lòng lại rất nhu hòa.
Hắn đang chật vật mà làm khuôn nướng.
Ánh đèn thành phố mới điểm, lúc Bạch Ngọc Đồng tới Tam Trung tìm Bùi Xuyên thì nhìn thấy cảnh tượng này. Trong tiệm truyền đến tiếng cười thanh thúy của bọn nhỏ, thiếu nữ 16 tuổi với khuôn mặt trắng nõn ôn nhu đang cười nhìn Bùi Xuyên làm khuôn đúc.
Hắn cũng không quá thành thạo, thậm chí có thể nói là thực vụng về. Nhưng hắn lại rũ mắt vẻ rất nghiêm túc, thậm chí mang theo dung túng cùng vài phần ôn nhu nhè nhẹ.
Bạch Ngọc Đồng mở to hai mắt, cô ta chỉ thấy một Bùi Xuyên lạnh nhạt, thô bạo và không coi ai ra gì. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy hắn bị người ta sắp xếp lại không hề phòng bị.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ ngồi đối diện hắn là xinh đẹp nhất. Lúc Bối Dao ngẩng đầu nhìn phía trước thì Bạch Ngọc Đồng vội trốn sau gốc cây để tránh ánh mắt bọn họ.
Bởi vì Bùi Xuyên đổ nhiều keo nên khuôn đúc nướng mất thời gian. Cái hình chúng tinh phủng nguyệt này (ngôi sao ôm lấy mặt trăng) hắn làm có hơi xấu, bên trên có một cái lỗ, vừa vặn có thể để làm móc chìa khóa.
Bối Dao đeo vào chìa khóa của mình rồi cảm thán: “Ai, xấu quá.”
Hắn mang theo vài phần tức giận liếc nhìn cô một cái, nhưng đã thấy cô cong mắt hạnh nói: “Xấu thế này thì Bùi không cao hứng tự mình dùng đi.”
Cô rũ mắt, đeo nó lên chìa khóa cho hắn. Hắn có thể ngửi được mùi thơm từ người cô bị gió đêm thổi tới, khiến trái tim hắn nảy lên nhanh hơn.
Chìa khóa mang theo nhiệt độ cơ thể cô trở lại trên tay hắn, bên trên có một ánh trăng nho nhỏ.
Cô bé năm tuổi kia đi đến ôm lấy chân Bối Dao, vô cùng luyến tiếc.
Bối Dao ngồi xổm xuống, thấy cô bé đáng yêu thì hôn lên khuôn mặt béo đô đô của cô nhóc: “Cảm ơn cô giáo đã dạy anh ấy, giờ em mau đi tìm mẹ đi nhé.” Cô nhóc ngượng ngùng lại ngọt ngào cười.
Sắc mặt Bùi Xuyên khó coi cực kỳ. Hắn không thể nhịn được nữa, sợ bản thân lại nói ra cái gì vì thế lập tức xoay người đi luôn.
Đi được vài bước thì giọng cô theo gió đêm truyền tới: “Bùi Xuyên?”
Hắn hiểu rằng cô chẳng biết gì hết, chẳng rõ gì về thứ tình cảm mỗi giây mỗi phút đều tàn sát bừa bãi, làm hắn một mình vui vẻ, lại đem hắn sắp cháy đến không còn gì này.
Hắn bị sự ôn nhu này làm cho thần hồn điên đảo, phân không rõ hôm nay là hôm nào, nhưng hắn lại thống hận vì sao sự ôn nhu này lại không thể thuộc về mình hắn thôi?
Bùi Xuyên nhắm mắt, một lát sau mới lấy lại bình tĩnh quay đầu lại nói: “Đi học tiết tự học buổi tối thôi.”
Bối Dao gật gật đầu, cười vẫy tay: “Hẹn gặp lại anh.”
Lúc này hai người đi về hai phía. Lúc Bùi Xuyên nghiêm túc làm khuôn đúc, Bối Dao nhịn không dám xem đồng hồ. Chờ hắn đi rồi cô mới vội vã ảo não mà chạy đến trạm xe buýt.
20:38.
Tiết tự học buổi tối đã bắt đầu lâu rồi, tối nay là tiết tự học của Lý Phương Quần, mọi người phải làm bài kiểm tra toán.
Bùi Xuyên thì không đến lớp tự học buổi tối mà lại đứng dưới ánh đèn đường, nhìn Bối Dao hoảng loạn mà chạy xa.
Bạch Ngọc Đồng mang vẻ mặt quái dị đi tới hỏi: “Anh thích cô ta hả?”
Bùi Xuyên lạnh lùng quay đầu lại.
Bạch Ngọc Đồng bị ánh mắt âm ngoan trong nháy mắt của hắn dọa sợ, lùi lại một bước. Nhưng cô ta lại nghĩ, có cái gì phải sợ, có Bùi thúc ở đây, Bùi Xuyên còn có thể lật trời chắc. Lần trước tới đưa tiền, hắn không nhận còn khiến cô ta phải nhặt, thật là xấu hổ.
Bạch Ngọc Đồng như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm, đắc ý nói: “Cha chả, thật là đáng tiếc, anh cũng không tự xem lại mình xem. Cô ta đang thương hại anh thôi đúng không?”
Hai chữ “thương hại” này như một cây kim bén nhọn túm lấy một góc trong nội tâm mà hắn không muốn đụng đến.
Hắn giật giật ngón tay, khớp xương chạm vào nhau vang lên tiếng vang nho nhỏ. Những cơn ác mộng trong đêm khiến hắn sợ hãi lại hiện lên, người thân lần lượt rời đi, những thứ hắn để ý cứ mất đi từng chút một, thứ hắn nghĩ rằng mình có được thì lại chỉ là sự thương hại, đồng tình.
Lúc hắn sống tốt thì những người vây quanh lại chỉ toàn giống như Vệ Uyển. Chỉ có hắn sống không tốt thì Bối Dao mới có thể đến an ủi hắn.
Cho nên, cho nên rõ ràng hắn không vì cái tát kia mà khổ sở đến như vậy nhưng trong lòng hắn lại cố tình khát vọng sự thân cận của cô. Đây đều là những thứ hắn trộm được, Bùi Xuyên đang tự mình lừa mình, lại bị một kẻ khác đắc ý vạch trần.
Cổ Bạch Ngọc Đồng đau xót thều thào: “Cứu……” Ngay sau đó, tiếng của cô ta bị nghẹn trong cổ họng.
Tháng 10 vào thu khiến cả người cô ta phát lạnh, nói không nên lời. Sức lực trên cổ cô ta tăng lên khiến hô hấp khó khăn. Đắc ý biến thành kinh hoảng, ánh mắt cô ta nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của hắn.
Một thiếu niên học quyền anh đã gần bảy năm, lực cánh tay hơn xa những gì cô ta có thể tưởng được. Chỉ với một bàn tay hắn có thể cứ thế bóp chết cô ta. Bạch Ngọc Đồng hối hận, cô ta nên nghe lời mẹ, đừng trêu chọc hắn, cũng đừng có ý đồ uy hiếp hắn.
Nước mắt cô ta chảy ra, liều mạng giãy dụa tứ chi. Trên đường phố an tĩnh, phía sau gốc cây lớn, thiếu niên đang ra tay tàn nhẫn. Hắn mắt lạnh nhìn cô ta hô hấp khó khăn.
Bạch Ngọc Đồng bắt được cái gì đó, hung hăng đánh vào tay hắn.
Ánh mắt hắn hơi ngưng lại. Đó là móc chìa khóa hình mặt trăng mà Bối Dao tự mình đeo lên cho hắn.
Như vừa mới tỉnh mộng, Bùi Xuyên buông lỏng tay. Bạch Ngọc Đồng ngồi xổm trên mặt đất, ho đến tê tâm liệt phế. Hắn tiến lên một bước, cô ta thì điên cuồng lui về phía sau.
“Trả chìa khóa lại.”
Bạch Ngọc Đồng ném chìa khóa qua, cả người run lên. Hôm nay vốn Tào Lị bảo cô ta tới hỏi xem Bùi Xuyên có muốn trở về không, vì Bùi gia sắp chuyển nhà. Nhưng hiện nay cô ta đâu dám hỏi nữa, cái tên ác ma nguy hiểm này tốt nhất là cả đời cũng đừng trở về.
Trong lòng hắn có người không chạm vào được, chỉ cần nhắc tới là hắn nổi điên ngay.
Bạch Ngọc Đồng nhìn hắn đi xa, bị dọa đến sắp hỏng mất. Cô ta cứ thế mà khóc thành tiếng. Cô ta nguyền rủa mà nghĩ, Bối Dao sẽ không thích hắn, tính cách cực đoan như thế thì cả đời hắn đều không xứng được yêu.
~
Lúc Bối Dao trở về thì Lý Phương Quần đang ngồi ở trên bục giảng.
“Báo cáo.” Cô nhẹ nhàng nói, các bạn trong lớp đang cúi đầu viết bàn đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn qua.
Lý Phương Quần trầm mặt nói: “Bối Dao, em đi đâu thế? Đi WC mà mất hai ba tiếng đồng hồ hả?”
Cho dù Bối Dao thành tích rất tốt, nhưng Lý Phương Quần vốn dĩ có tính cách thiết diện vô tư, tự nhiên sẽ không nuông chiều hành vi trốn học.
Bối Dao không nói lời nào, cam chịu nhận là mình trốn học. Trần Phỉ Phỉ nôn nóng đến thảm rồi. Cô nàng làm một cái mặt quỷ ý bảo Bối Dao nói dối, kiểu bị đau bụng nên đến phòng y tế, hay gặp phải tình huống gì khẩn cấp, nhưng ai ngờ Dao Dao lại tự mình nhận sai.
Các bạn học trong lớp đều kinh ngạc mà nhìn Bối Dao, rốt cuộc trong lớp này ai cũng có khả năng trốn học, nhưng Bối Dao là loại người ít khả năng nhất.
Lý Phương Quần nói: “Không nói lời nào đúng không? Ra bên ngoài đứng.”
Bối Dao lui ra, đi đến bên ngoài phòng học mà đứng.
Lá cây ngô đồng bắt đầu chậm rãi chuyển sang màu vàng, mùa thu đến khiến không khí thực tươi mát. Bởi vì bây giờ là tiết tự học buổi tối nên cả trường đều vô cùng an tĩnh.
Cô đứng ở hành lang bên ngoài lớp 11 số 5 và số 6 nên học sinh hai lớp đều nhìn thấy cô. Dù sao cũng là hoa khôi nên các bạn lớp số 5 và số 6 đều vừa làm bài vừa thỉnh thoảng liếc trộm cô một cái.
Hoa khôi, học sinh ngoan cũng trốn học, đúng là chuyện khó gặp. Ngô Mạt ngồi trong lớp số 6 nhịn không được cong cong môi, tâm tình vui sướng cực kỳ.
Gương mặt của Bối Dao có chút đỏ lên, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, cũng không có cảm giác ngại ngùng như trong tưởng tượng. Gió thu mát lạnh thổi tới trên người cô có vài phần lạnh lẽo.
Cô đã từng nói là sẽ không đánh mất Bùi Xuyên một lần nữa.
Nhưng Lý Phương Quần lần này tức giận không nhẹ, suốt cả mấy tiết tự học đều không cho Bối Dao tiến vào lớp ngồi.
Tin hoa khôi bị phạt nhanh chóng lan truyền trong trường, Hàn Trăn nghe được cũng không nhịn được mà lên lầu xem thế nào.
Bóng dáng cô đơn bạc mà đứng trong đêm, bên cạnh cũng có một ít bạn học, nhưng không ai chế nhạo cô cả. Tình cảnh so với hắn tưởng tượng thì tốt hơn nhiều. Trần Phỉ Phỉ lấy nước ấm, lặng lẽ bưng lên cho Bối Dao uống.
Cô bình tĩnh mà nhận hình phạt, không khóc cũng không cảm thấy khuất nhục. Hàn Trăn do dự, không biết có nên tiến lên hay không.
Có lẽ là do nhân duyên tốt mà còn có bạn học lặng lẽ mua đồ ăn cho cô. Dưới ánh đèn của trường, tuy cô không nhận nhưng ánh mắt cong lên, động lòng người cực kỳ.
Trần Phỉ Phỉ sợ Bối Dao cảm thấy mất mặt nên nói: “Nếu không mình cũng ra đứng với cậu nhé, dù sao cũng làm bài xong rồi.”
Bối Dao vội vàng nói: “Cậu trở về học đi, chỉ còn một tiết nữa thôi, cậu mà ra đây thì cô Lý sẽ càng tức giận hơn.”
“Được rồi. Nhưng cậu đi đâu đó?”
Bối Dao cũng không lừa cô ấy mà nhẹ giọng nói: “Mình đi gặp Bùi Xuyên.”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Cậu ta thật đúng là hại cậu thảm quá mà.”
Bối Dao cười nói: “Nói bừa gì đó, tự mình đi gặp anh ấy, đâu phải lỗi của anh ấy.”
“Chỉ có mỗi cậu tốt, mình thấy cậu ta giống một khối băng lạnh, có khi chưa chắc đã cảm kích đâu!” Trần Phỉ Phỉ căm giận nói, sau một lúc lâu cô nàng nghi hoặc, kề sát bên tai Bối Dao nói, “Dao Dao, cậu không thích cậu ta chứ?”
Bối Dao sửng sốt, sau đó gương mặt chậm rãi hồng lên, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Thích là như thế nào?”
“Mình xin! Cậu còn nghiêm túc mà nghĩ cái này sao? Thanh danh của cậu ta không tốt chút nào hết, không xứng với cậu. Cậu không được suy nghĩ nữa, miệng mình nói lời không đúng đâu, mình phải quay lại học đây.” Trần Phỉ Phỉ nhanh như chớp chạy vào trong phòng học. Dao Dao của bọn họ còn không hiểu rõ thì cô cũng không thể giúp người ta thông suốt được. Nếu đối tượng là Hàn Trăn thì còn được, nhưng cái tên Bùi Xuyên này thì không được. Lúc trước còn nghe nói Vệ Uyển kia còn lằng nhằng với Bùi Xuyên, trời mới biết thật giả thế nào.
Chuông reo vào lớp vang lên, Hàn Trăn cũng chỉ có thể trở về, giáo viên của cô còn đang ở trong phòng học, nếu mình đi qua cũng không tốt.
Bối Dao ôm cái ly, lần đầu tiên tự hỏi về khả năng Trần Phỉ Phỉ nói. Cô thích Bùi Xuyên sao? Không phải chiếu cố, cũng không phải đồng tình, là một thiếu nữ thích một thiếu niên cơ.
Tim cô nảy thình thịch lên, có chút cảm giác kỳ diệu, nhưng cũng không hề khiến người ta chán ghét.
Sau mấy tiết học buổi tối phải đứng ngoài hứng gió lạnh, Bối Dao tắm rồi mới cảm thấy ấm hơn.
Cô mở di động ra, ở trên mạng tìm tòi —— “Thích một người là cảm giác gì?”
Phía dưới có người trả lời: “Hôn một cái liền biết, hôn một cái nếu thấy tim đập nhanh, hócmôn tăng cao, đầu óc choáng váng, hưng phấn kích động đến sắp chết thì đó chính là thích.”
Dọa người đến thế sao? Bối Dao nghĩ, thật, thật là đáng sợ quá. Hơn nữa phương pháp này có vẻ không đáng tin cậy lắm. Hôn một chút là có thể kiểm nghiệm được sao?