Nhiên Tâm

Chương 8




Kỷ Nhiên Tân dời môi khỏi lòng bàn tay của Tần Nghi, nhưng xúc cảm ấm áp vẫn còn lưu lại trên đó, Tần Nghi rụt tay về nắm hờ lại, rồi nói với Kỷ Nhiên Tân: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Anh nói đi," Kỷ Nhiên Tân trả lời rất nhanh.

"Cậu kiểm tra sức khỏe bao giờ chưa?" Tần Nghi vô cảm hỏi.

Kỷ Nhiên Tân ngẩn người, sau khi hiểu rõ ý của hắn thì ngồi thẳng người lại: "Anh yên tâm, lúc nhập học đại học em đã kiểm tra sức khỏe rồi, không có bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào cả, với lại ngày đó anh đeo bao mà."

Tần Nghi nhìn vào mắt cậu: "Cho dù ra sao đi chăng nữa, thì tôi vẫn mong sau này cậu tém tém lại một chút."

Kỷ Nhiên Tân bật cười: "Vâng."

Cậu đồng ý quá thẳng thắn, ngược lại làm cho Tần Nghi cảm thấy cậu chỉ thuận miệng đáp vậy thôi, chứ không phải thành tâm thành ý, hắn chợt nghĩ có nói gì tiếp cũng là vô nghĩa, nên giơ tay tắt đèn ở đầu giường.

Trong phòng lập tức tối đen lại, giọng Tần Nghi vang lên trong bóng tối: "Ngủ đi."

Hai người nằm xuống hai chiếc giường đặt cạnh nhau, giống như đang ngủ cùng trên một chiếc giường đôi vậy.

Kỷ Nhiên Tân thấy Tần Nghi vẫn đang nghịch điện thoại, bản thân mình cũng không thấy buồn ngủ, nên bèn quay lưng về phía Tần Nghi rồi lôi điện thoại ra lướt.

Mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, không có dấu hiệu ngừng lại.

Kỷ Nhiên Tân nghịch điện thoại nửa tiếng, xoay người lại thì nhìn thấy bên phía Tần Nghi đã tối om, trong bóng tối chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường viền của Tần Nghi. Cậu bèn để điện thoại qua một bên, lén lút lại gần, giơ tay định sờ lên mái tóc của Tần Nghi.

Cậu cảm thấy tóc của Tần Nghi chắc chắn sẽ rất cứng, từng sợi từng sợi xuyên qua da đầu, đâm đâm giống như một chú nhím.

Dưới sự che chở của bóng tối, hành động của Kỷ Nhiên Tân trông rất lén lút, lúc cậu sắp đụng được vào tóc của Tần Nghi, Tần Nghi chợt giơ tay ra nắm lấy tay cậu, giọng nói rất mất kiên nhẫn: "Có ngủ không?"



Kỷ Nhiên Tân sợ đến mức tim đập thình thịch, cậu nhanh chóng phản ứng lại, sờ lên đầu Tần Nghi rồi nói: "Ngủ ngon nha."

Giường Tần Nghi vang lên tiếng cọt kẹt, dường như đang phải chịu đựng sự phẫn nộ của Tần Nghi.

Kỷ Nhiên Tân đã rụt tay về rồi, cậu kéo chăn lên, nhắm mắt lại ngủ.

Bên Tần Nghi không có động tĩnh gì nữa.

Sáng hôm sau, Kỷ Nhiên Tân ngủ một giấc rất đã. Đến khi tỉnh lại, cậu vẫn không phân biệt được rốt cục thì mình đang ở đâu, lẳng lặng nằm trên giường một lúc, mãi lâu sau ý thức mới dần dần tỉnh táo, cậu mở mắt ra.

Giường của Tần Nghi đã trống không, chăn được xếp rất gọn gàng.

Cậu giơ tay lười biếng duỗi người, rồi lật người lại ngồi dậy trên giường.

Tần Nghi không có ở nhà, trời vừa sáng đã ra khỏi cửa.

Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Nhiên Tân bèn thu dọn đồ đạc, rồi nói với Tần Phong và mẹ là mình phải quay về trường học.

Tần Phong thử giữ cậu lại: "Mai rồi về! Dù sao cũng gần mà, ngày mai về cùng với Tần Nghi luôn, nếu không gọi được xe thì chú sẽ lái xe đưa hai đứa quay lại."

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười từ chối, cậu nói riêng với mẹ mình mấy câu, rồi cầm đồ đạc rời đi.

Cậu đeo ba lô, vừa ra khỏi khu chung cư thì nhìn thấy Tần Nghi đạp xe đạp từ bên ngoài trở về.

Tần Nghi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Kỷ Nhiên Tân tưởng Tần Nghi sẽ giả vờ không thấy, nhưng không ngờ Tần Nghi lại dừng xe trước mặt cậu, hỏi: "Đi rồi à?"

"Ừ," Kỷ Nhiên Tân gật đầu: "Về trường."



Ngón tay của Tần Nghi vô thức nắm chặt phanh xe: "Tới bến xe đón xe bus à?"

Kỷ Nhiên Tân nói: "Vâng."

Tần Nghi không nhìn cậu, mà chỉ nói: "Lên xe, tôi đưa cậu đi."

Kỷ Nhiên Tân ngạc nhiên, cậu thấy Tần Nghi đổi hướng xe, trước mặt cậu bây giờ chính là chỗ ngồi phía sau của xe đạp. Cậu không thèm nghĩ nữa mà nghiêng người ngồi lên, rồi giơ tay vịn eo Tần Nghi.

Tần Nghi cúi đầu nhìn hai cánh tay đang vịn eo mình, rồi giẫm bàn đạp, chiếc xe bắt đầu chạy ra khỏi khu chung cư.

Tối qua sau khi trời đổ mưa, mùa hạ này dường như cuối cùng cũng kết thúc, cái nóng bị mưa thu xua tan đi, cơn gió lướt qua mặt cũng mang theo cảm giác mát mẻ.

Nhưng những cơn gió đó đều bị Tần Nghi đang đạp xe chắn hết mất rồi, Kỷ Nhiên Tân dùng tay nắm eo Tần Nghi, cảm giác eo của hắn rất mảnh mai nhưng lại mạnh mẽ, sờ lên đó là sự rắn chắc của cơ bụng, điều này làm Kỷ Nhiên Tân nhớ tới tối hôm đó, mặc dù không phải là kỷ niệm gì quá tốt đẹp, nhưng không cần phải nghi ngờ thể lực của Tần Nghi, eo của hắn cũng rất dẻo dai và mạnh mẽ.

Kỷ Nhiên Tân ngứa tay, bèn thò tay định chui vào từ dưới vạt áo của Tần Nghi, nhưng vừa vén vạt áo lên, Tần Nghi đã giơ tay đánh lên mu bàn tay của cậu, làm cậu bỏ tay ra.

Lần này Tần Nghi thực sự dùng sức, mu bàn tay của Kỷ Nhiên Tân đỏ lên, cậu hơi tủi thân sờ sờ tay mình, nói: "Sờ một tí thôi mà, có cần phải vậy không?"

Tần Nghi đương nhiên không thèm để ý đến cậu.

Lát sau Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy một quán trà sữa ở ven đường, bèn kéo vạt áo Tần Nghi: "Em muốn uống trà sữa."

Tần Nghi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cậu, sau đó dừng xe ở ven đường, một chân giẫm xuống đất.

Kỷ Nhiên Tân nhảy xuống khỏi xe, vừa đi đến quán trà sữa, vừa hỏi Tần Nghi: "Anh muốn uống gì?"

Tần Nghi nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Tôi không uống mấy thứ này."