Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong căn phòng, lúc mở mắt Kỷ Nhiên Tân chợt nhận ra hôm nay là một ngày đầy ánh nắng rực rỡ.
Cậu dán sát người Tần Nghi, nằm trên giường không dám nhúc nhích, sợ mình vừa nhúc nhích sẽ đánh thức Tần Nghi mất. Nói thật là cậu không nỡ rời giường, buổi sáng của kỳ nghỉ lười biếng tỉnh dậy, cảm giác được nằm cùng Tần Nghi như thế này thật là tuyệt vời.
Tần Nghi cũng không nhúc nhích.
Kỷ Nhiên Tân cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của hắn nhưng lại phát hiện ra rất khó nghe thấy, điều này không giống với người đang ngủ say, có lẽ Tần Nghi cũng đã tỉnh rồi.
Cậu suy nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng lật người, khoát cánh tay lên eo Tần Nghi.
Lúc này Tần Nghi quay đầu lại nhìn cậu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang mở thật to của cậu.
Kỷ Nhiên Tân bèn mỉm cười nói: "Anh Nghi, buổi sáng tốt lành."
Tần Nghi cầm điện thoại ở đầu giường lên, giọng hơi khàn khàn: "Sắp 9h rồi."
Kỷ Nhiên Tân nói: "À, vẫn còn sớm." Cậu có thể không làm gì cả mà chỉ nằm như thế này cả một buổi sáng với Tần Nghi cũng được, đương nhiên, nếu Tần Nghi muốn làm chút chuyện gì đó ở trên giường thì cậu cũng vui vẻ chấp nhận.
Từ sau lần đầu tiên gặp gỡ nhau, bọn họ chưa từng làm tới bước cuối cùng.
Kỷ Nhiên Tân cảm thấy có lẽ trong lòng Tần Nghi hơi băn khoăn, mà cảm xúc của cậu cũng hơi bị ảnh hưởng, kinh nghiệm tối hôm đó quá đau đớn, nhưng lúc đại não sung huyết lại nóng lòng muốn thử xem sao, muốn làm với Tần Nghi thêm một lần nữa.
Cậu suy nghĩ miên man, bàn tay vô thức vuốt ve eo Tần Nghi, nhưng rõ ràng suy nghĩ của Tần Nghi khác cậu, lúc này hắn đã vén chăn lên định rời giường.
Kỷ Nhiên Tân nhìn hắn ngồi dậy, bèn giơ hai tay ra từ phía sau ôm lấy eo hắn ngồi dậy cùng hắn luôn, cậu vùi đầu trên bả vai hắn hôn một cái, nói: "Nằm thêm chút nữa đã."
Tần Nghi ngồi bên giường, hình như hơi do dự.
Kỷ Nhiên Tân hôn thêm mấy lần trên bả vai căng chặt cơ bắp của Tần Nghi, trông như hận không thể dùng răng mình cắn lên đó vậy.
Thế là Tần Nghi cũng nằm lại, hắn dang cánh tay ra rồi ngoắc ngoắc Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân lập tức nằm sấp trong lồng ngực Tần Nghi, đầu gối trên vai Tần Nghi.
Tần Nghi giơ tay vuốt tóc cậu, động tác rất dịu dàng, một lát sau Kỷ Nhiên Tân lại mơ màng ngủ thiếp đi, lần này ngủ không chân thật lắm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh dường như cảm nhận được những cái vuốt ve và ôm ấp nóng bỏng của Tần Nghi, cậu cố gắng hùa theo, nằm sấp trên giường để Tần Nghi ra vào trong cơ thể mình.
Nhưng lần này chẳng đau chút nào, Kỷ Nhiên Tân thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện mình vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp trên lồng ngực Tần Nghi, Tần Nghi ôm lấy cậu bằng một tay, một tay khác thì đang chơi điện thoại.
Cậu phát hiện ra lúc nãy mình vừa mộng xuân, giống như một cơn ác mộng bình thường khiến người ta hơi không phân được thật giả, những tiếng rên rỉ thở dốc kia không biết Tần Nghi có nghe thấy hay không nữa.
Tần Nghi lại không nói gì, sau khi nhận ra cậu đã tỉnh rồi, thì đặt điện thoại di động qua một bên, rồi nói: "Nên rời giường rồi."
Đợi khi Tần Nghi mặc quần áo xong đi vào phòng vệ sinh, Kỷ Nhiên Tân vẫn đang để trần cả người ngồi trên giường, trong lòng có hơi phiền muộn, cậu vò loạn mái tóc, thở ra một hơi thật dài.
Cứ ngơ ngác như vậy ngồi một lúc lâu, Kỷ Nhiên Tân cảm giác được cả người lạnh đi, mới vén chăn quỳ gối bò lại bên cạnh giường ngồi xuống, giơ chân móc cái quần dài mà tối hôm qua cậu tùy ý vứt trên ghế lên.
Hai chân luồn vào bên trong ống quần, Kỷ Nhiên Tân đứng bên giường, kéo quần bò lên cao, bọc lấy đôi chân trần trắng nõn, cái đùi mượt mà và cặp mông vểnh cao, kéo phéc mơ tuya lên rồi cài nút.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa.
Bởi vì không phải là tiếng chuông, trong thoáng chốc Kỷ Nhiên Tân còn tưởng mình nghe nhầm, cậu với tay nhặt chiếc áo sơ mi đang vắt trên thành ghế lên, vừa xỏ tay vào trong áo vừa đi ra ngoài.
Lúc bước ra đến cửa chính ở phòng khách, Kỷ Nhiên Tân đã khoác được hết áo lên trên người, cậu lại nghe thấy có người gõ hai lần lên cánh cửa.
Lần này âm thanh đã rất rõ ràng rồi.
Kỷ Nhiên Tân trực tiếp vươn tay ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là hai người trẻ tuổi, nhìn qua đều là sinh viên đại học, nhưng Kỷ Nhiên Tân không quen bọn họ.
Hai người đứng ngoài cửa dường như cũng sững lại một lúc, một người trong đó lùi lại một bước ngó nhìn số nhà đóng phía trên khung cửa, mà một người khác lại đang đánh giá Kỷ Nhiên Tân từ đầu tới chân, bao gồm cả bờ ngực lộ ra trong vạt áo sơ mi.
Kỷ Nhiên Tân hỏi: "Tìm ai vậy?"
Người đang đánh giá cậu hỏi: "Tần Nghi đâu? Đây có phải nhà của Tần Nghi không?"
Kỷ Nhiên Tân quay đầu lại, gọi to về hướng phòng vệ sinh: "Anh Nghi!"
Cửa phòng vệ sinh mở ra, trên mặt Tần Nghi vẫn còn ướt nước, hắn nhìn hai người đang đứng ngoài cửa một cái, rồi bình tĩnh bước tới: "Sao chúng mày lại đến đây?"
Một người trong số đó trả lời: "Sao gọi điện thoại cho mày mà mày không bắt máy?"
Tần Nghi nói: "Tao cài im lặng, không để ý, sao vậy?"
Một người khác nói: "Đi, cùng ra bờ sông nướng thịt, Vu Phàn Văn đang lái xe đợi dưới lầu rồi."
Người đó vừa dứt lời, Tần Nghi bèn quay đầu lại nhìn Kỷ Nhiên Tân.