Cả đêm Tần Nghi không làm sao mà ngủ ngon được. Dù sao ghế sô pha cũng rất chật, hai người có nằm nghiêng cũng phải ép sát vào nhau, cơ thể dán lại không còn một khe hở.
Kỷ Nhiên Tân vùi mặt trong lồng ngực Tần Nghi không chịu dời đi, một lúc sau hình như đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Nghi cứ mơ mơ màng màng, mãi đến tận khi không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa mới ngủ thiếp đi.
Sau đó ngủ một giấc đến rạng sáng, Tần Nghi cảm nhận được người trong ngực mình ngọ nguậy nên tỉnh lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Nhiên Tân đang dụi dụi mặt vào trong ngực mình.
Một lúc lâu sau Kỷ Nhiên Tân mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn mơ màng, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tần Nghi rồi thì lập tức rướn lên muốn hôn hắn.
Tần Nghi theo bản năng hơi né ra.
Kỷ Nhiên Tân không chịu, xoay người đè hẳn lên người Tần Nghi, hai tay thò ra ôm lấy mặt hắn không cho hắn né đi, rồi lại nhắm thẳng môi hắn hôn lên lần nữa.
Đương nhiên Tần Nghi có thể đẩy Kỷ Nhiên Tân ra, nhưng một tay hắn đặt bên người, một tay kia đang duỗi ra bên ngoài ghế sô pha, ngón tay hơi luống cuống nắm chặt lại.
Kỷ Nhiên Tân thè lưỡi cạy môi của hắn ra, hai tay ôm chặt lấy mặt hắn cùng hắn hôn sâu.
Tần Nghi rũ mắt nhìn Kỷ Nhiên Tân, lông mi khẽ run.
Kỷ Nhiên Tân đang mong đợi khơi dậy được sự nhiệt tình của Tần Nghi, hy vọng có thể ấn mạnh cậu xuống ghế sô pha hôn môi thô bạo, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không có.
Cậu bèn rời khỏi môi Tần Nghi, chậm rãi đứng dậy, tách hai chân ra ngồi trên người Tần Nghi. Đầu tóc bù xù, mí mắt và môi có hơi sưng, trên má vẫn còn hằn lại một vệt ửng hồng, nhưng sau khi cậu và Tần Nghi nhìn nhau một lúc, thì vệt hồng này cũng dần biến mất luôn.
Tần Nghi đặt tay lên đùi cậu, nói: "Tôi đi mua bữa sáng."
Kỷ Nhiên Tân dụi dụi mắt rồi nói: "Em đi với anh."
Tần Nghi "ừ" một tiếng, hắn chống tay lên ghế sô pha muốn đứng lên, nhưng Kỷ Nhiên Tân vẫn ngồi lì trên người hắn không chịu tránh ra.
Hắn chỉ có thể dừng động tác lại nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân đưa tay ra nắm lấy vạt áo phông mặc lúc đi ngủ, vén qua đầu cởi ra rồi ném lên bàn trà bên cạnh. Sau đó lại hơi nâng mông lên, đem chiếc quần ngủ rộng rãi cũng cởi ra luôn.
Cơ thể thiếu niên trắng nõn có hơi mảnh khảnh đập vào mắt Tần Nghi, Kỷ Nhiên Tân xoay người trèo xuống khỏi người hắn, nói: "Em đi thay quần áo." Sau đó lập tức đi về phía gian phòng ngủ của Tần Nghi.
Tần Nghi hắt nước lạnh rửa mặt, rồi dùng khăn mặt lau khô.
Kỷ Nhiên Tân cũng đi vào phòng vệ sinh, cậu mặc một chiếc quần bò màu xanh, phía trên là một chiếc áo phông kết hợp cùng với áo len dáng rộng, từ đầu tóc đến dáng vẻ đều vô cùng mềm mại.
Tần Nghi quay đầu đi ra ngoài muốn nhường chỗ cho cậu.
Kết quả Kỷ Nhiên Tân lại bước lên ôm lấy hắn từ phía sau, môi dán lên cổ hắn khẽ hôn, đồng thời đưa tay sờ soạng hạ thân hắn.
Tần Nghi một phát bắt được tay cậu, xoay người đẩy cậu ra, eo Kỷ Nhiên Tân bị đụng vào thành bồn rửa mặt, tiếp đó Tần Nghi chống hai tay lên bồn rửa, vẻ mặt khiêu khích nhìn cậu: "Cậu muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân bị vậy giữa hai cánh tay Tần Nghi, không nói gì cả, lại một lần nữa thử rướn lên hôn môi Tần Nghi.
Tần Nghi nghiêng đầu đi, kề sát mặt vào cổ cậu, giơ tay bắt được một bàn tay của cậu, đặt giữa hai chân mình.
Kỷ Nhiên Tân không ngờ tới Tần Nghi sẽ làm ra hành động như vậy, mặt chợt đỏ lên, cậu chần chừ một chút, tay hơi run run kéo phéc mơ tuya quần của Tần Nghi xuống, thò tay vào trong.
Tần Nghi theo từng động tác của Kỷ Nhiên Tân, tựa đầu trên vai cậu thở dốc.
Gò má Kỷ Nhiên Tân đỏ lên, cảm giác được hơi thở nóng rực phả trên cổ và thứ nóng rẫy trong tay, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cậu vừa an ủi Tần Nghi, vừa đứng thẳng lưng lại dán sát lên người Tần Nghi, ghé vào tai hắn thở hổn hển nói: "Anh Nghi, sờ em đi."
Tần Nghi không đáp lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Kỷ Nhiên Tân không hề nghĩ ngợi gì, run run giọng nói: "Cầu xin anh đó."