Tần Nghi thay đồ, áo ghi lê màu đen cộng thêm quần dài, làm hắn trông càng rắn rỏi, khí chất xuất chúng.
Kỷ Nhiên Tân tắt tiếng điện thoại, chụp trộm hắn mấy tấm, có một tấm ngồi xổm dưới đất chụp từ dưới lên, lúc chụp trộm, cậu chợt nghĩ đến một câu nói, cậu nghĩ Tần Nghi thực sự khiến người ta cam tâm tình nguyện quỳ rạp dưới quần tây của mình.
Thay quần áo xong đi ra thời gian hãy còn sớm, anh Từ bảo bọn họ cùng ăn chút gì đó với nhân viên trong quán bar trước, nếu không lát nữa sẽ không có thời gian ăn cơm.
Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi mỗi người cầm một hộp cơm chiên gọi ở ngoài về ngồi ăn bên cạnh quầy bar.
Kỷ Nhiên Tân dùng thìa gảy gảy hộp cơm, rồi nghiêng đầu nói với Tần Nghi: "Anh Nghi, anh ăn cà rốt không?"
Tần Nghi vùi đầu ăn "Ừ" một tiếng.
Kỷ Nhiên Tân dùng thìa múc cà rốt trong hộp cơm của mình ra, đưa tới muốn đút cho Tần Nghi ăn.
Tần Nghi liếc cậu một cái, rồi há miệng ăn hết cà rốt trong thìa.
Kỷ Nhiên Tân lấy thìa về, tầm mắt vẫn không rời khỏi đôi mắt của Tần Nghi, rồi giơ thìa lên liếm.
Tần Nghi dời mắt đi chỗ khác, rồi vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, mấy cô gái mà anh Từ mời tới thu hút khách khứa cũng đã đến, hai cô gái này đều cao cao gầy gầy, trang điểm đậm mặc váy ngắn, không phải là sinh viên gần đó, mà là người được mời tới từ bên ngoài đến.
Sau khi đến hai người họ bắt chuyện với Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân, Tần Nghi không thèm để ý đến các cô ấy, Kỷ Nhiên Tân thì cười hì hì, một lát sau đã gọi một tiếng chị.
Đến lúc chính thức khai trương, anh Từ trực tiếp sắp xếp một ban nhạc hát một bài ở trước cửa quán bar, lập tức hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều người.
Sau đó mấy người Kỷ Nhiên Tân đi tới đi lui phát phiếu ưu đãi cho những người qua đường, mời bọn họ đến quán bar nghe nhạc và uống rượu.
Tần Nghi thực sự không quá thích hợp với loại công việc này, hắn lặng lẽ đưa phiếu ưu đãi cho những người đi qua, rất nhiều người còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái đã trực tiếp từ chối nhận.
Kỷ Nhiên Tân thì luôn tươi cười, người ta còn chưa kịp nhận phiếu ưu đãi thì cậu đã nói trước một tiếng "cảm ơn", rồi sau đó lại nói thêm "Quán bar mới khai trương, toàn bộ đều giảm giá 30%, hoan nghênh mọi người ghé chơi."
Sau khi phát hết phiếu ưu đãi trong tay mình, bèn đi tới cầm lấy chỗ còn lại trên tay Tần Nghi tiếp tục phát.
Đến hơn 10 giờ, trong quán bar vẫn còn rất sôi động, thế nhưng rõ ràng khách ghé chơi đã ít dần đi, hai cô gái cùng chào khách với bọn họ đang đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa nói chuyện với nhau.
Kỷ Nhiên Tân nhìn Tần Nghi đang giơ cánh tay lên hoạt động bả vai một chút, bèn nhảy lên bậc thang phía trên, nói với hắn: "Nào, để em xoa bóp cho anh."
Tần Nghi nhìn cậu một chút, rồi lùi tới bên cạnh bậc thang, Kỷ Nhiên Tân vươn tay ra nắm bả vai hắn, cẩn thận xoa bóp từng tấc da thịt từ cổ đến cánh tay.
Sức lực trên tay cậu không quá mạnh nhưng cũng không yếu, khống chế rất tốt, Tần Nghi thoải mái khẽ hừ một tiếng.
Kỷ Nhiên Tân nhỏ giọng hỏi hắn, "Thích không?"
Tần Nghi không trả lời.
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười nói tiếp: "Lần sau anh cởi quần áo nằm sấp trên giường đi, em giúp anh xoa bóp toàn thân luôn."
Tần Nghi cười nhẹ một tiếng: "Cậu biết à?"
Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói: "Không biết thì em có thể học mà. Anh thích tư thế gì, em đều có thể phối hợp với anh."
Hai cô gái đứng cạnh hút thuốc nhìn qua chỗ bọn họ, hình như đang nhỏ giọng bàn tán về bọn họ.
Hai mắt Kỷ Nhiên Tân sáng long lanh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Tần Nghi, bàn tay không an phận cũng men dần tới, nói: "Em giúp anh xoa bóp da đầu nhé."
Tần Nghi không từ chối cậu.
Kỷ Nhiên Tân cảm nhận được ngọn tóc cứng cáp của Tần Nghi cọ qua lòng bàn tay mình, cảm giác vừa mềm mại vừa sắc bén kia cào trái tim cậu hơi ngứa ngáy, cậu chẳng hề nghiêm túc xoa bóp, chỉ dùng tay nghịch nghịch mái tóc ngắn của Tần Nghi, rồi nhỏ giọng thì thầm: "Dài hơn so với trước rồi."
Tần Nghi đột nhiên nói: "Cậu thích dài hơn hay ngắn hơn?"
Ngón tay Kỷ Nhiên Tân luồn vào miết nhẹ sợi tóc của hắn, rồi trượt sang hai bên, dùng đầu ngón tay vân vê vành tai hắn, giọng điệu rất thản nhiên nói: "Đều thích."
Tai của Tần nghi bị cậu vân vê đến đỏ ửng.
Hai cô gái bên kia không biết đang nói đến cái gì, bất chợt cười rất to.
Kỷ Nhiên Tân liếc qua nhìn hai cô gái kia một chút, thấy các cô không chú ý tới bên này, bèn nhanh chóng cúi đầu xuống dùng môi ngậm lấy vành tai của Tần Nghi mút một cái.
Đợi đến khi Tần Nghi phản ứng lại, lúc quay đầu qua, Kỷ Nhiên Tân đã lùi ra, cậu mỉm cười nhìn Tần Nghi, dùng khẩu hình miệng nói: "Anh Nghi, vị của anh ngon thật."