Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 46:




Thẩm Mặc ngồi như ghế sofa vắt chân lên thảnh thơi uống trà. Nhiên Nhiên bưng đĩa cơm rang đang bống hơi nghi ngút đem lại chỗ Thẩm Mặc.

Trông Nhiên Nhiên lúc này như một cô hầu nhỏ ở bên cạnh Thẩm Mặc mà hầu hạ. Thẩm Mặc thấy cô đi ra liền mỉm cười rất khoái trí.

" Nhanh vậy!"

Nhiên Nhiên mỉm cười không nói gì đem đĩa cơm rang trứng đặt xuống bàn, trong lòng chỉ nôn nao xem vẻ mặt khó coi của cậu lúc chải nghiệm món ăn thần thánh của cô nó như thế nào.

Thẩm Mặc thấy cô vừa đặt đĩa đồ ăn xuống bàn liền cảm thấy kì là, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy món ăn nào như thế này cả.

" Món này là món gì vậy?" Thẩm Mặc nói.

Nhiên Nhiên phì cười giọng điệu diễu cợt " Ôi dào, cậu ăn sung mặc sướng từ nhỏ tới lớn, tới cái món cơm rang này mà cậu cũng không biết"

" Sao? Ai bảo tôi không biết chứ"

Thẩm Mặc cầm đĩa cơm lên ăn ngon lành, cậu như một đứa trẻ đói ăn. Nhiên Nhiên thấy như vậy mồm phì cười nhưng khi nhìn lại khuôn mặt kia lại không có chút phản ứng gì.

" Ừm, cơm rang này cay ngon nghê"

" Sao lain ngon" Cô nhìn cậu ăn ngon lành không có chút phản ứng gì về món ăn của cô mà ngược lại cậu lại cảm thấy ngon nữa.

Nhiên Nhiên không ngờ mình đã cố ý cho thật nhiều tương cay vào rồi mà cậu vẫn ăn được, trong lòng lòng này chợt nghĩ \*Biết cậu ta ăn được cay như vậy mình đã bỏ đồ ngọt vào đó rồi\*

Thẩm Mặc vừa ăn rất ngon lành rồi lại còn khen nó rất ngon khiến cô có chút nghi ngờ.

" Wow, món này là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn đấy nha, cay cay bùi bùi lại rất vừa miệng" Thẩm Mặc vẻ mặt cười cười khen món ăn.

" Thôi, cậu đừng có nói quá lên thế không phải món ăn rất tệ sao" cô ngại ngùng khi cậu không những không thấy nó dở mà lại ăn rất nhanh.

Thẩm Mặc xúc một thìa đưa cho cô " Nếu không tin cậu thử ăn một chút đi, món này là do cậu nấu mà thử một chút"

Nhiên Nhiên e ngại, nếu chàng trai kia đã ăn được vậy tại sao mình không ăn thử xem sao. Nhiên Nhiên hả mồm để cho cậu đút cho ăn y
như ngày nhỏ cô được mẹ đút cho mình vậy.

Miếng thức ăn vừa chạm vào đầu lưỡi cô đã cảm nhận được hơi nóng rát, một mùi tương cay bốc lên nồng nặc. Nhiên Nhiên nuốt một cái, cổ họng như muốn nổ tung ra nó cay lên đến đỉnh điểm.

Đầu cô hơi nhức, cô chạy đi tìm nước uống một li nước to nhưng độ cay vẫn không đỡ đi được chút nào.

" A a a, cay quá! Cay chết mất" cô chạy đi chạy lại, vừa chạy vừa thè lưỡi ra lấy tay quạt quạt.

Thẩm Mặc nhìn cô bật cười, cô như thú vui chi cậu mỗi khi buồn. Một cô bé chạy như một chú chuột con ở nhà cậu.

" Nhiên Nhiên, không sao chứ"

" Sao cậu lại lừa tôi, hơ..cay quáaa.."

" Sao hay vậy nhỉ? Tôi ăn vẫn cảm thấy nó có cay lắm đâu. Mà tôi đâu có lừa cậu đâu, đấy là do cậu nấu ăn không nếm sao? Hay cậu cố ý cho tôi cay chết đấy"

Nhiên Nhiên như bị nói trúng tim đen, đầu óc cô bị cay đến nỗi khói xì ra lỗ tai " Cậu.."

Thẩm Mặc đứng lên đi về phía nhà bếp, cô lúc này vẫn đứng đó không biết uống bao nhiêu nước mà vẫn không đỡ. Nhiên Nhiên không biết cậu là đang định giở trò gì đây nữa.

Thẩm Mặc về phía tủ lạnh lấy một trai sữa đưa cho cô, theo phản xạ cô cầm lấy ngay mà uống.

" Đỡ hơn chưa"

" Ừm, đỡ hơn một chút"

Nhiên Nhiên ngồi xuống ghế để hạ hỏa, cô trong lòng không cam chịu vì cố ý cho cậu một bài học nhưng lại để cậu lừa lại mình.

" Thế cậu có dạy học cho tôi không đấy?"

Thẩm Mặc vặn vẹo người có vẻ mệt mỏi " Ơ sao cơ thể nó lại mỏi như vậy nhờ, cái này phải mát xoa mới có thể có sức để dậy học được"

" Đừng có nói là.." Nhiên Nhiên trong lòng nghi ngờ, không ngờ lại bị cậu lừa đến đây rồi lại còn phải làm đủ trò để hầu hạ cậu ta như vậy nữa.

" Cậu nghĩ làm sao thì nó là như vậy đấy. Lại mát xoa đi"

" Cậu đừng có mà quá đáng.." Nhiên Nhiên tức giận.

Thẩm Mặc vẫn vẻ mặt lạnh lùng, kiêu hãnh nhìn cô bé trước mặt mình " Về truyện trực nhật "

Nhiên Nhiên chợt nhớ đến chuyện phải làm trực nhật, trong lòng chỉ muốn bay lại đấm cậu vài cái cho bõ tức.

Thẩm Mặc đứng lên cởi hết áo ra, thân hình to lớn vạn vỡ đập vào mắt cô. Body sáu múi đúng chuẩn, từng cơ trên người cậu đã bị cô nhìn thấy hết trơn.

Cơ thể trắng trẻo, lớp múi bụng trồi lên cũng căng bóng. Nhiên Nhiên lúc này chỉ biết đứng hình nhìn người con trai trước mặt mà che mặt sấu hổ.