Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 116






Sáng sớm ngày hôm sau hình ảnh một thân hình to lớn bước xuống máy bay, khuôn mặt tuấn mĩ của anh làm thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn tứ phía của mọi người. Mấy cô gái trẻ khi mới nhìn thấy anh không khỏi hốt hoảng bàn tán xôn sao.

Thì ra đó là tổng giám đốc nổi tiếng nhất nước Mĩ, tin đồn ấy đã lan rộng sang VN. Mọi người ai cũng trưng mắt nhìn anh chẳng khác nào một người ngoài hành tinh vừa xuống trái đất.

Vẻ ngoài cao lãnh lạnh lùng của anh, xung quanh người toả ra một làn sát khí dầy đặc khiến người nhìn cũng phải khiếp sợ mà tránh né ánh mắt anh. Lần đầu gặp được anh không khỏi bất ngờ nhưng đôi mắt khi thấy anh không khỏi khiếp sợ.

Thẩm Mặc trong lòng nôn nóng chỉ muốn mau mau về bên cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng vì hai năm qua cô đã chịu đựng quá đủ rồi, cần đến lúc phải bù đắp cho cô rồi.

Anh kéo vali đi đến công ti của Lâm Hạo, đã có sự tính toán trước cần phải về công ti cậu ta trước rồi tính tiếp. Thế là anh bắt taxi một mạch đến thẳng công ti Lâm Hạo.

"Lâm Hạo, ở ngoài có người muốn gặp anh" một nhân viên của công ti đi đến bên Lâm Hạo.

"Là ai" Lâm Hạo nói.

"Em nghe anh ta nói là bạn của anh nên muốn gặp anh"

Khi nhắc đến đây Lâm Hạo cũng nửa tin nửa ngờ. Cậu thầm nghĩ không mình mình có người bạn nào ngoài các đối tác làm ăn, chắc lần này cũng không ngoại lệ.

"Cho anh ta vào đi"

Lâm Hạo ngồi bên tập tài liệu lạnh giọng nói. Trên khuôn mặt điển trai đeo một cái kính lại càng tăng thêm phần thần thái đúng theo kiểu chuẩn goodboy.

Một vị nhân viên nữ khẽ gật đầu, đôi chân dảo bước với một bộ đồng phục công ti đi ra.

Không lâu sau người đàn ông mà Lâm Hạo không hề biết đến bên phòng. Anh đứng bên cạnh như pho tượng, Lâm Hạo cảm thấy không khí xung quanh là lạ liền quay lại.

Lâm Hạo giật mình nhảy ra khỏi ghế ngồi.

"Vào mà không gõ cửa hả, có biết tôi giật mình không?"

Sau đó Lâm Hạo cố gắng ngước mặt lên nhìn kĩ lại, cơn giật mình chưa qua thì cơn bất ngờ lại tới. Lâm Hạo tự vả, sau đó nhìn kĩ lại lần nữa. Lúc này không nói nhiều hơn nữa cậu chạy lại bả mạnh vài vai Thâm Mặc.

"Thẩm Mặc, cậu cuối cùng cũng về rồi. Tại sao mọi người ở đây liên lạc với cậu không được còn tưởng cậu vì sang đấy sống xung sướng quá nên quên mọi người rồi" Lâm Hạo vừa nói với giọng điệu mừng dỡ.

"Được rồi. Tôi cũng về đây rồi mà, ở đây cuộc sống vẫn thuận lợi chứ anh bạn" Thẩm Mặc vịn lấy cánh tay Lâm Hạo.

"Rất tốt, mà cậu về lần này là ở lại luôn à?"

Thẩm Mặc nhẹ gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu "Cũng có thể, nhưng mà vẫn chưa biết chắc được"

"Vậy là cậu vẫn còn sang Mĩ nữa?" Lâm Hạo nói.

Anh gật đầu "À mà lúc nãy mọi người nói không liên lạc được với tôi là sao! rõ là tôi không hề liên lạc được với mọi người mới đúng"

"Không biết, nhưng mọi người đều không thể liên lạc được với cậu. Nhiên Nhiên cô ấy rất buồn vì chuyện của cậu, không biết đã sống bao lâu trong sự đau khổ dằn vặt rồi"

Nhắc đến Nhiên Nhiên thì trong lòng anh lúc này có chút buồn pha lẫn với nỗi nhớ cô đến da diết. Chỉ muốn gặp cô ngay lúc này.

Lâm Hạo nói tiếp lời "Hình như tôi cũng có nghe nói là cậu có vị hôn thê bên đó rồi lại còn sắp cưới nhau nữa đúng không. Nhiên Nhiên đã phải khóc rất nhiều vì cậu đấy, nếu vậy thì đừng về sau đó lại gieo thêm đau khổ cho cô ấy"

"Ai nói với cậu tin đó chứ, tôi đã nói sẽ không cưới ai ngoài Nhiên Nhiên mà. Tin đồn ấy là giả" Thẩm Mặc giải thích.

Lâm Hạo gật đầu rồi lại ngồi về ghế giám đốc "Tôi tin cậu"

"Lần này tôi về cũng là một mục đích dự buổi lễ giao lưu của bệnh viện và gặp cô ấy"

"Nhiên Nhiên là một bác sĩ rất giỏi, từ năm cậu đi đã không ngừng cố gắng làm việc rất tích cực. Bây giờ là bác sĩ có thể gọi là giỏi nhất bệnh viện cũng nói cách khác là đứng đầu của bảng xếp hạng những vị bác sĩ tài giỏi nhất nước" Lâm Hạo nói.

Thẩm Mặc nghe nói vậy cũng vui mừng nhìn Lâm Hạo.

"Đi!...Tôi về nhà cậu tắm rửa đã, mới trên máy bay về người đang rất khó chịu"

"Để tôi gọi cho Nhiên Nhiên và Lệ Hoa biết nha, hai bọn họ bây giờ đang ở cùng nhau ở chỗ khác" Lâm Hạo nói

Thẩm Mặc từ chối "Không cần cho cô ấy biết ngay đâu! "

Sau đó anh ghé lại tai Lâm Hạo nói chuyện gì đó, nhìn từ phía khác Lâm Hạo khi nghe được Thẩm Mặc thủ thỉ thì ánh mắt loé lên một toa dảo hoạt, khuôn miệng nhếch cười nhẹ.

"Ý hay"