Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 114






"Kiều Hân con đến sao không nói trước để bác biết" Thẩm Kiên nói với chất giọng khàn khàn.

"Hồi nãy con đến mấy cô người hầu nói là mọi người đang ở trên phòng bác gái nên con lên đây luôn"

Từ lúc ở bệnh viện đi về cô không ngừng suy nghĩ về việc này. Cô nghĩ rằng có lẽ sẽ nên phải để anh và người mình yêu được hạnh phúc, dù sao mình cũng không bao giờ có được trái tim của anh, có lấy nhau cũng đau khổ ít nhất cũng nên giữ được một sự nhìn nhận của anh. Kiều Hân như đi lòng vòng trong một dòng suy nghĩ. Cô quyết định mình sẽ chính là người nên nói câu đó.

Đàm Lệ Uyên bất ngờ "Sao chứ, con lại có thể dễ dàng tự nguyện chấp nhận như vậy sao? có phải là do Thẩm Mặc ép buộc con phải không?"

Kiều Hân cười nhẹ sau đó lắc đầu "Đó là quyết định của con, không có ai ép buộc con hết với lại chuyện này ba con cũng chấp nhận rồi"

"Như vậy, thật xin lỗi con...cho bác gửi lời xin lỗi đến ba con" Đàm Lệ Uyên gượng gạo nói.

"Con biết rồi, thư hai bác"

Thẩm Mặc vẻ mặt có phần mừng rỡ. Kiều Hân không nói gì nữa. Đây có lẽ là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất dành cho cô không những vậy mà còn giúp mọi người giải quyết mâu thuẫn.

Vài ngày sau......

Thẩm Mặc kéo vali từ phòng mình ra ngoài, trên người mặc một bộ vet lịch lãm nhìn vào rất sang trọng. Anh nhẹ chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ, nhìn anh lúc này điểm nhất thu hút nhất có lẽ là gương mặt tuấn mĩ.

"Con về VN hôm nay luôn sao?" Đàm Lệ Uyên hỏi.

"Vâng! mẹ ở lại giữ gìn sức khoẻ. Chuyến bay sắp cất cánh rồi. Con về lần này cũng là dự buổi ra mắt của bệnh viện, cũng là đối tác của công ti"

Về phần cổ phần sản lượng thuốc và dụng cụ hỗ trợ của bệnh viện cũng có phần nhúng tay của anh trong đó. Còn một điều làm anh muốn nhanh chóng để về là sẽ gặp lại được cô, anh cứ ở thầm tưởng tượng vẻ mặt bất ngờ của cô như thế nào khi gặp lại anh sau bao năm xa cách, chắc chắn người yêu bé nhỏ của anh đã chịu nhiều đau khổ rồi.

"Hay để mẹ đưa con ra máy bay"

"Vâng"

Ở sân bay không khí về chiều tà đông vui tấp nập, anh đứng nhìn lên bầu trời chuẩn bị về đêm mà trong lòng bồi hồi khó tả. Anh đột nhiên nhớ đến đây là nơi anh bước chân đến là lần cuối cùng được ở gần cô, lúc đó đến đây trong sự buồn bực tiếc nuối còn bây giờ quay lại là sự khó tả hết.

Đúng vậy! có thể đây là sự kết thúc rồi. Lúc anh sang đây là một sự khởi đầu của ngày mới cũng là sự mở đầu của những tháng ngày xa cách, còn bây giờ là buổi chiều thể hiện cho sự kết thúc của một ngày dài.

Sau khi làm tất cả thủ tục để bay Đàm Lệ Uyên tạm biệt anh. Có khi lần này bà cũng có thể chấp nhận cô rồi.

"Nhiên Nhiên, cậu vừa mới ốm dậy đừng có làm việc quá sức quá"

Lệ Hoa đi vào phòng cô thấy trời cũng đã muộn mà ánh đèn điện vẫn sáng rực khắp căn phòng, cô ngồi ở bàn loay hoay ghi ghi chép chép bệnh án.

"Ừ, mình biết rồi. Cậu mau đi ngủ đi"

Nhiên Nhiên nói từ trong vọng ra.

"Ơ mình bảo là cậu đi ngủ trước đi mà" Nhiên Nhiên nói.

Lệ Hoa đột nhiên đi thẳng vào phòng cô không gõ cửa còn lại chỗ cô làm động tác gì đó là lạ. Cứ ngắm nghía mặt cô rồi lại lấy tay sờ nâng cằm cô lên. Nhiên Nhiên cảm giác da già gia vịt nổi hết lên, hiếm có khi Lệ Hoa lại hành động lạ như vậy, chẳng lẽ ở với nhau nhiều quá thiếu dưỡng khí đàn ông nên sinh ra biến dị. Nghĩ đến đây cô tránh né bàn tay Lệ Hoa.

"Lệ Hoa...ừm"

"Nhiên Nhiên, cậu đang nghĩ gì vậy! Có phải đến ngày kia là bệnh viện cậu tổ chức lễ gia mắt gì đấy đúng không?"

"Sao cậu biết" Nhiên Nhiên thắc mắc hỏi.

"Là Lâm Hạo nói cho mình biết đấy, ở đấy mời cả các giám đốc nổi tiếng trong vùng và cả người đã đóng góp cổ phần hỗ chợ bệnh viện được lớn mạnh như ngày hôm nay"

"Ừm" cô cười nhẹ.

"Cậu là vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện thì chắc hôm đó cũng đứng lên phát biểu gì đấy mà nhìn cậu phờ phạc như này thì không ổn!"

"Vậy sao!" cô lấy tay sờ lên khuôn mặt mình.

Lệ Hoa im lặng nhìn hành động của cô, mấy ngày nay vì công việc nhiều với lại vừa ốm dậy nên nhìn cô có kém sắc hẳn. Nhiên Nhiên cũng lo lắng cho tình hình bản thân không kém liền hỏi lại Lệ Hoa.

"Có phải trông mình bây giờ xấu xí lắm đúng không?"

Lệ Hoa cũng không muốn cô có ý nghĩ tiêu cực nhiều.

"Đi theo mình" Lệ Hoa vẫy tay ra hiệu cho cô đi theo.

"Đi đâu?" Cô bất ngờ hỏi.

"Biến hình"

"What"