Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 131




Editor: Ngạn Tịnh.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Bàng Tố Tố, Khương Thuật trầm mặc một chút, liền mở túi đen ra, lấy mấy thứ từ bên trong đó ra, hòn đá, lá bùa, mực đen vân vân... Ước chừng có mười bảy bát, toàn bộ đều đặt ở trên sàn nhà, xếp thành một hàng.

Sau đó chỉ thấy hắn đặt những thứ kia ở vị trí đã tính toán tốt, lấy ra một cái bút chấm chu sa viết viết vẽ vẽ chung quanh, nhìn qua như thần như ma, không biết còn tưởng rằng hắn bày chuyện lừa bịp, cũng chỉ có Bạch Vi mới có thể cảm nhận được uy lực cùng kinh sợ dưới mỗi nét bút của đối phương. Bút kia nếu nói là chấm chu sa, không bằng nói chính xác hơn chính là chấm máu của Khương Thuật, sát khí đập thẳng vào mặt, đừng nói là diệt một An gia, diệt mười cái cũng đủ! Cũng thật là, chịu uất ức từ chỗ Bàng Tố Tố lại phát lên người nhà họ An, khỏi phải nói, Khương Thuật này thật đúng là biết cách chơi!

Đáng tiếc, thực lực của Bạch Vi đã bị chút tổn hại từ thế giới trước, căn bản không phải đối thủ của Khương Thuật. Hơn nữa hiện tại cô còn phải dùng chung thân thể với Bàng Tố Tố, rất nhiều thứ không thể thi triển, ngay cả tay chân đôi lúc cũng có hạn chế. Chỉ là dù như vậy, vẫn đủ khiến cho hai người kia vạn kiếp bất phục, dù sao trận pháp lớn đến thế, chỉ cần có một nét bút sai, tạo thành phản phệ là khó chịu được.

Bàng Tố Tố cũng biết được sự lợi hại trong đó, thả nhẹ hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Khương Thuật. Toàn bộ quá trình nói chậm cũng không chậm, giằng co ước chừng nửa tiếng, tất cả mọi thứ đều được bố trí tốt.

Thấy thế, trong mắt Bàng Tố Tố lập tức hiện ra ánh sáng vui mừng, rất nhanh, rất nhanh thôi, sinh mệnh của An Bạch Vi, sinh mệnh của người nhà An Bạch Vi, tất cả mọi thứ của An Bạch Vi đều có thể nằm trong lòng bàn tay của mình, cô muốn cô ta chết hôm nay, cô ta nhất định không sống đến ngày mai, thật tốt, thật là tốt! Đây là lý do lúc trước cô không thèm để ý đến thân thể quỷ bệnh này của An Bạch Vi mà nhập vào xác của cô ta, nếu sống không được bao lâu, còn không bằng cho cô dùng, ai bảo cô vừa thấy gương mặt của cô ta liền dâng lên cơn giận khó thể phát chứ, ha.

Bây giờ chỉ còn chờ Khương Thuật khởi động trận pháp, Bàng Tố Tố cảm giác bản thân có chút khẩn cấp.

"Nhanh lên, nhanh lên!" Cô ta thúc giục.

Nghe vậy, Khương Thuật quay đầu liếc mắt nhìn Bàng Tố Tố một cái, giống như xuyên thấu qua cô ta liếc mắt nhìn cô gái đơn thuần dịu dàng kia một lần cuối cùng.

Bạch Vi trong thân thể An Bạch Vi bốn mắt nhìn nhau với hắn, khóe miệng dần dần cong lên.

Sau đó chỉ thấy Khương Thuật nhẹ nhàng nhíu mày, cắt ngón tay mình nhỏ một giọt máu vào vị trí quan trọng nhất kia, cả gian phòng nháy mắt bùng lên ánh sáng, bởi vì Khương Thuật dán một lá bùa trên cửa, cho nên ánh sáng chói mắt đến vậy thế nhưng chẳng lộ ra ngoài một chút nào.

Trong phút chốc, Bạch Vi chỉ cảm thấy quanh thân thật thoải mái, ký hiệu không biết tên khắc trong tim cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan biến. Mà Bàng Tố Tố lại cảm giác bản thể của mình như bị một tia sét mạnh mẽ đánh trúng, cả người đều như muốn tan biến, khiến cô ta không khống chế được kêu ra tiếng, như là đang phải chịu cơn đau khó thể nói nên lời.

"Không ổn..." Lúc trận pháp vừa khởi động Khương Thuật liền phát hiện không thích hợp, đáng tiếc đã không còn kịp rồi, uy lực của trận pháp quá mạnh mẽ, mà hắn vốn chẳng lo sẽ xảy ra bất trắc, ỷ vào bản lĩnh của mình cao cường, cơ bản không để lại chút đường lui, bây giờ dù muốn bổ cứu cũng không có cách nào. Hơn nữa nghe thấy tiếng Bàng Tố Tố đau đớn gào thét, lòng không bình tĩnh được, sau đó liền cảm giác một luồng điện giật mãnh liệt đánh úp tới, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt biến đen, liền ngất đi.

Bên kia Bàng Tố Tố đã bị đá văng ra khỏi thân thể An Bạch Vi lăn lộn thét chói tai trong trận pháp, ý thức đã gần như tan rã, cô ta mơ mơ màng màng thấy An Bạch Vi ngu ngốc như đóa hoa trắng nhỏ kia chậm rãi mở hai mắt, khóe miệng khẽ nhếch nhìn cô ta giãy giụa cầu sinh, nhìn cô ta chật vật chạy trốn giống như một con chó.

An Bạch Vi thế mà lại biết...

Trước khi hôn mê, Bàng Tố Tố chỉ kịp nghĩ như vậy, lần này cô ta chỉ sợ gặp hạn, lọt vào tay người phụ nữ mà cô ta vẫn luôn không thèm đặt vào mắt, khinh bỉ không thôi này, thân phận thợ săn cùng con mồi nháy mắt liền tráo đổi.

Sau đó ý thức bay xa, lại tỉnh dậy, Bàng Tố Tố có cảm giác như mình đã ngủ say hơn ba trăm năm, cả người cực kỳ nặng nề, thậm chí lúc đứng dậy đều có thể nghe thấy thân thể của mình đang phát ra từng tiếng rắc rắc.

Cô ta chưa chết, cô ta thế nhưng vẫn còn sống! Tra tấn đau khổ như vậy thế nhưng cô ta vẫn chịu đựng được, ha ha! Qủa nhiên mạng cô ta có trời phù hộ. Bàng Tố Tố còn chưa kịp hiện vui sướng lên mặt, một người đàn ông mặt đầy mụn, tóc vàng hoe xuất hiện trước mặt cô ta.

"Aha, vậy mà cũng chưa chết sao, nếu không chết còn ở nơi này giả vờ cái gì, nằm viện không cần tiền sao, nhanh chóng dọn dẹp đi theo tôi, thật sự là, bác sĩ chỉ biết lừa tiền, còn nói gì mà người già sức yếu, tôi xem ông sống còn tốt hơn bất cứ ai đấy, còn trẻ thì đánh đập hăng hái hơn ai, giờ già lại chỉ biết giả chết, tôi khinh!" Người đàn ông cay nghiệt nói, ánh mắt nhìn về phía Bàng Tố Tố tràn đầy chán ghét cùng cay nghiệt.

Bàng Tố Tố trợn to hai mắt không dám tin nhìn về phía gã, cô ta vừa nghe thấy cái gì, ai tới nói cho cô ta, cô ta vừa nghe thấy gì...

"Chậc, còn dám trừng tôi! Tôi kêu ông trừng tôi à!" Một lời không hợp, gã đàn ông kia liền tiến lên cho Bàng Tố Tố một cái tát, đánh cho cô ta sao trăng đầy đầu, thiếu chút nữa ngất đi.

"Loại gì vậy, ông đây cho ông đến đây xem bệnh đã là ban ân lớn lắm rồi, còn dám trừng tôi, lại trừng, xem tôi có đánh chết ông hay không!" Người đàn ông tóc vàng hung thần ác sát nói.

Bàng Tô Tố lại chỉ ngây ngốc nhìn gã, nhìn cái miệng của gã hết mở rồi lạ đóng, lỗ tai lại vẫn không hề nghe thấy được tiếng động gì, sau đó chỉ thấy cô ta nhảy mạnh lên, đẩy gã đàn ông kia qua một bên, giống như một ngọn gió chạy vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, ngơ ngác nhìn người trong gương.

Tóc húi cua, mắt thô, mũi thịt, miệng rộng, làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, chòm râu cứng rắn, ánh mắt đục ngầu, áo sơ mi lam đầy nếp nhăn, nâng tay lên, đầu ngón tay vừa thô vừa đen, trong móng tay thậm chí còn có thể thấy một ít bùn đen đen, tham dò xuống dưới thậm chí còn có thể đụng tới một đống mềm mềm dưới hai chân.

Chỉ trong một cái chớp mắt, cô ta liền cảm giác bản thân sắp nôn ra. Đây không phải cô, đây không phải cô, khẳng định là đang nằm mơ, khẳng định là vậy, tuyệt đối là đang nằm mơ!

Nghĩ như vậy, Bàng Tố ôm mạnh lấy đầu, hét lên một tiếng, hoàn toàn khác biệt với giọng nói tinh tế ôn nhu trước đó, tiếng cô ta kêu ra lại là một tiếng hét trầm thấp chói tai, phối hợp với biểu tình như một cô gái bị kinh sợ trên làn da già nua kia, có vẻ quái dị nói không nên lời.

Khẳng định là đang nằm mơ...

Bàng Tố Tố còn chưa kịp ổn định tâm lý, liền cảm giác sau thắt lưng bị người đạp một phát, toàn thân đều đau, đứng không vững lập tức ngã xuống, mặt đúng lúc nhắm ngay bồn cầu, thiếu chút nữa đau đến phát khóc, nhưng ngay sau đó lại chính là quyền đấm cước đá như mưa rền gió dữ, xen lẫn tiếng nhục mạ của gã đàn ông kia.

"Kêu thét cái gì, ông đây không phải chỉ mới đánh ông một cái thôi sao, sao nào, còn đánh trả, ha! Bây giờ có năng lực, còn có thể trả tay đánh lại đúng không, tôi cho ông đẩy tôi này! Xem ông đây có đánh chết ông hay không!" Càng nói gã đánh càng hăng.

Bàng Tố Tố bất đắc dĩ chỉ có thể ôm đầu không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tránh né quyền đấm cước đá của người đàn ông kia, không ý thức đã lăn đến cửa.

"Làm gì vậy!" Một tiếng quát quen tai đột nhiên truyền đến.

Gã đàn ông kia rốt cuộc ngừng đánh chửi, ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, liền biết là bác sĩ trong bệnh viện này, lập tức hừ một tiếng, cà lơ phất phơ nói, "Làm gì đâu, chơi đùa với ông già nhà tôi một chút thôi mà!"

"Đùa giỡn? Đánh người thành như vậy mà còn gọi là giỡn? Nơi này là bệnh viện, không phải chỗ cho mấy người đùa giỡn làm ồn, còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!" Giọng An Bạch Lễ càng thêm nghiêm khắc.

"Ai, đừng, là anh lợi hại, anh lợi hại, được rồi chứ? Tôi không đánh, anh thấy đấy, tôi không đánh nữa!" Nói xong, gã đàn ông tùy ý đá Bàng Tố Tố một cái.

"Được rồi, đừng giả chết, không bệnh thì nhanh về nhà cho tôi, trong tiệm của tôi còn có chuyện phải làm đó! Đi nhanh!"

Nhìn loại hành vi này của gã, mày An Bạch Lễ nhăn lại càng chặt, vội vàng tiến lên từng bước, nâng Bàng Tố Tố dậy, "Ông à, ông không sao chứ? Có muốn báo cảnh sát hay không?"

Vừa nghe lời này của anh, gã đàn ông tóc vàng theo bản năng liếc mắt nhìn Bàng Tố Tố một cái, dọa cô ta nhảy dựng, quay đầu nhìn về phía người bên ngoài, không ngờ tới thế mà lại là An Bạch lễ, nhất thời trong lòng dâng lên một trận chua xót.

"Anh, anh trai, anh mau cứu em! Anh ta muốn đánh chết em, anh ta sẽ đánh chết em!" Bàng Tố Tố như chim nhỏ nép vào cánh mẹ, đang muốn dựa sát vào trong lòng An Bạch Lễ.

Dọa anh sợ tới mức lui nhanh về sau mấy bước, nếu là một cô gái mười bảy mười tám nói không chừng anh sẽ nhét vào lòng an ủi thật tốt một phen, nhưng đây lại là một ông già chừng năm- sáu mươi tuổi, khẩu vị này quá nặng, anh không chơi nổi!

"Ông vừa... Vừa gọi tôi là gì?" An Bạch Lễ cảm thấy khẳng định là lỗ tai anh có vấn đề rồi.

"Anh, anh cứu em đi! Cầu xin anh! Anh nhất định phải cứu em!" Bàng Tố Tố tiếp tục không biết mệt cầu xin.

"Ông à ông không sao chứ, đã lớn tuổi sao còn gọi tôi là anh?" An Bạch Lễ ngoáy ngoáy tai, kinh ngạc nói.

"Anh, anh chính là anh trai của em mà! Thân thể này không phải là của em, anh, là em, em là bé út của anh đây, em là Bạch Vi đây mà! Anh sẽ không nhận ra em đấy chứ? Là em đây mà!" Bàng Tố Tố tiếp tục bắt lấy tay anh chứng minh thân phận của mình.

Lại không ngờ bên kia An Bạch Lễ còn chưa nói gì, cô ta liền cảm giác bụng bị một người đạp một cước, thiếu chút nữa đạp nôn ra cơm ăn từ đêm qua.

"Đờ mờ, lão bất tử, dọa người đến thế này cơ, ông cũng không nhìn lại nếp nhăn trên mặt mình, còn muốn ai làm anh của ông? Nhanh chóng theo tôi về, đi!" Nói xong còn xốc cổ áo Bàng Tố Tố tha ra bên ngoài, "Lão thần kinh!"

"Không, không muốn, tôi không muốn về, tôi không muốn trở về với anh, tôi không phải ông già này, tôi không phải ông ta, tôi là An Bạch Vi, anh trai, anh mau cứu em, em là Bạch Vi, em là Bạch Vi! Anh trai! A!" Bàng Tố Tố gào thét như heo, nhưng vẫn không giãy ra được ma trảo của gã đàn ông tóc vàng, chỉ có thể hai tay vươn loạn về phía trước, nhìn qua giống như mấy người bị thần kinh, khiến An Bạch Lễ cũng có chút chần chừ không dám tiến lên.

"Anh, làm sao vậy?"

Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào của Bạch Vi đột nhiên vang lên, nghiêng đầu thoáng nhìn qua tình hình bên này.

Cô gái có gương mặt hình trái xoan, mũi cao khéo léo, hai mắt long lanh ánh nước, gã tóc vàng nhìn cũng bất giác ngây người, Bàng Tố Tố trong tay nháy mắt liền giãy thoát được, hai mắt đỏ bừng chạy về phía Bạch Vi.

"Ả tiện nhân này!"