Nhìn thấy nụ cười tươi của Lai Tử, Lam Thiên thầm nghĩ: ''May thật, nó không nhận ra...''
Hai người cứ thế sử dụng thuật dịch chuyển tức thì để đến nơi đó.
Cả hai mở mắt ra thì đã xuất hiện ở trên một cái cây long biếc khác.
Lai Tử thì đứng ở cành cây bên trái, Lam Thiên thì xuất hiện trong tư thế ngồi trên cành cây bên phải cái cây đó.
Nhìn từ phía xa xa từ khoảng cách từ cây biếc long này, ta có thể thấy trước mắt là một cánh đồng hoa cầm tú cầu với bao màu sắc sặc sỡ.
Những cành hoa rung rinh đung đưa theo làn gió nhẹ. Nào là hoa cẩm tú cầu màu hồng thơ mộng. Hay đâu đó là màu trắng thuần khiết. Chả biết vì sao, cái màu trùng với bầu trời đó lại khiến cho bản thân chú ý đến vậy.
Hoa cẩm tú cầu màu tím lại đang cho Lam Thiên cái cảm giác đồng cảm đến lạ lùng. Bởi nó cũng mơ mộng, hoài tưởng, giống như cô của trước kia.
Mỗi một cây lại có những bông hoa khác màu, tạo nên một sự khác biệt nhưng lại là sự kết nối đặc biệt nào đó khiến cho người ta không thể rời mắt.
Những cánh bướm mỏng manh đang bay lượn trên những đoá hoa kia, để lấy cái hạt phấn li ti nhỏ bé trên những cánh hoa xinh đẹp. Khóm hoa nở rộ tạo nên một trùm xen kẽ nhau, tựa như đang đua nhau khoe sắc.
Lam Thiên và Lai Tử cùng nhau ngắm cảnh. Hai người lại một lần nữa ngồi sang hai bên cành cây khác nhau. Nhưng lại cùng nhau hướng mắt về cánh đồng hoa cẩm tú cầu xinh đẹp kia.
Bầu không khí cứ thế mà yên tĩnh, không lấy ai nói một câu nào. Cả hai chút âm thầm lặng lẽ dựa vào cây rồi âm trầm hưởng thụ mùi hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ của hoa cẩm tú cầu.
Cái sự thoái mái, yên bình này khiến lòng ta chút muốn nằm ườn trên một bãi cỏ xanh thăm thẳm rồi đánh một giấc thật ngon, và mơ một giấc mơ thật đẹp.
Lam Thiên cũng cảm thấy vậy. Đôi mắt cô dần dần không thể mở ra, đôi lông mi hạ xuống, bóng tối bắt đầu bao trùm đôi mắt cô. Và cuối cùng cô dựa vào thân cây và thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Dưới ánh nắng phả vào gió se khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, làm cô đắm chìm vào giấc mộng đẹp.
Lai Tử vẫn còn tỉnh táo. Ánh mắt cậu nhìn vào người con gái đang li mì ngủ một cách ngon lành, khiến cậu cũng phải khẽ phì cười.
Nhẹ nhàng cậu bước đến bên cô. Chầm chậm, khe khẽ nhấc bổng người cô lên. Cậu ôm lấy cả thân thể của người con gái đang ngủ say trong lòng mình.
Lai Tử mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang trong vòng tay của bản thân.
Cậu dùng mà thuật bao bọc xung quanh bản thân mình rồi nhẹ nhàng rơi từ cành cây cao xuống và đáp đất một cách an toàn, không một tiếng động.
Dưới chân cậu lúc này là thảm cỏ xanh mướt mềm mại. Lai Tử nhẹ nhàng đặt người con gái trong lòng mình nằm xuống tấm thảm xanh này. Cậu không dám đặt mạnh tay sợ cô tỉnh lại.
Cậu ngồi dựa vào gốc cây, để đùi mình cho người con gái đang ngủ say kia gối.
Làn gió hiu hiu mát lành cuốn theo mùi hương của hoa cũng dần dần đưa Lai Tử vào giấc ngủ.
Và thế là khung cảnh trên thảm cỏ xanh, một nam một nữ đang thao thao bất tuyệt với những giấc mộng xinh đẹp.
Người thì dựa vào thân cây và đắm chìm say giấc. Người thì gối đầu trên đùi của người kia và nằm yên giấc say nồng.
Không biết từ lúc nào, thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, trôi một cách nhanh chóng.
''Ưm''- cô khẽ mở đôi mắt ra, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm. Đôi mắt mờ mờ thoáng thấy Lai Tử đang ngay trước mắt mình. Cô không tin và chỉ nghĩ đó là cái ảo giác hoang đường. Lam Thiên dùng tay dụi dụi mắt.
Bóng đang Lai Tử trước mắt cô rõ hiện bao giờ hết.
Một khuôn mặt anh tú khôi ngô, đôi môi căng mọng có chút nhàn nhạt. Sống mũi cao thẳng, khuôn mà mặt toát lên sự thông minh, khí chất ngút ngàn. Vẻ đẹp lung linh được những tia nắng mờ ảo chiếu vào càng làm cho cậu thật điển trai.
Lam Thiên bất giờ mới để ta một cảm giác mềm mại nơi bản thân mình gối đầu. Nhìn thấy Lai Tử trước mắt, cô ngại ngùng khi biết bản thân đang gối đầu trên đùi của cậu.
Trái tim cô lúc này đập liên hồi, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng. Nhanh chóng, dứt khoát cô ngồi bật dậy. Lam Thiên dùng tay vỗ vào mặt mình vài cái để ổn định lại cảm xúc.
Cô không ngờ bản thân cô lại nằm trên đùi cậu từ lúc đó đến giờ. Đã thế còn ngủ một cách ngon lành nữa chứ.
''Thật là ngại chết mất''- cô đang mải mê suy nghĩ làm cách nào để đào một cái hố để trôn bản thân mình lúc này. Quả thật cô đang rất xấu hổ.
Nhìn sang bên Lai Tử vẫn đang lim dim trong giấc ngủ say làm cô càng cảm thấy ngại ngùng hơn.
Không biết vì sao, do bản thân có quá tò mò, hoặc là sự tinh nghịch trỗi dậy trong cô. Lam Thiên tiến lại gần cậu, dùng ngón tay trỏ chạm nhẹ vào yết hầu của Lai Tử.
Từ lâu cô đã nghe nói yết hầu là một trong những chỗ mà con trai không muốn con gái động vào. Nhưng cô không biết là vì sao. Nên đã lén lút sờ thử yết hầu của cậu mà không xin phép.
Vừa đưa tay ra thì một bằng tay khác nhanh chóng tóm lấy nhón tay hư đốn của cô.
Lam Thiên hoảng hồn nhìn thẳng thì thấy Lai Tử đang mở mắt ra nhìn mình. Và bàn tay đang giữ ngón tay cô không ai khác mà là của cậu.
Hai ánh mắt chạm nhau với một tư thế kì lạ.
Do sức nắm tay của Lai Tử quá mạnh nên đã kéo Lam Thiên suýt ngã. Cũng may là có dùng tay còn lại đỡ lấy. Nhưng lạ thay lại vô tình chạm vào ngực của Lai Tử.
Vì thế tay trái với chạm ngực cậu, tay còn lại bị cậu giữ lấy. Ánh mắt hai người thì nhìn nhau.
Không gian như ngưng động lại.