Khi Lam Thiên và Lai Tử còn đang trêu chọc với nhau thì bác Kay Ly đã chuẩn bị xong bốn ly thạch đá lam có Lam Thiên.
Bác Kay Ly vui vẻ nói:
- Lam Thiên! Bốn ly thạch đá lam của cháu đây.
Thấy món ăn yêu thích của mình đã có thì cô liền bỏ dở luôn việc cãi cõ với Lai Tử.
Lai Tử bất lực đứng bên cạnh cô, miệng mắng thầm:
- Lợn! Suốt ngày ăn.
Cô thì không để ý mà chỉ chăm chú ăn món mình yêu thích. Cô múc một thìa thạch rồi đưa vào miệng. Khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ. Cô tán dương:
- Ngon quá!
Nhìn thấy khuôn mặt mãn nguyện của cô, Lai Tử cũng bật cười trong vui vẻ. Bác Kay Ly thấy vậy càng nhiệt tình ship hai cô cậu này lại với nhau.
Bỗng từ đâu có tiếng nói cất lên. Nhìn lên trên cao thì đó là một loa có cánh đang bay như cái loa thông báo khai mạc sáng nay.
''Tất cả các em học sinh học nội trú xin chú ý, bây giờ là 17:45 phút nên tầm 15 phút nữa các em hãy đến phòng sơ lược của thầy Lục Tam để nhận số phòng kí túc xá của mình nha.''
Lam Thiên nghe xong thì cũng đã ăn xong ly thạch thứ bốn. Lai Tử nhìn đồng hồ rồi nói với cô:
- Nếu đi bộ mà không dùng thuật dịch chuyển tức thì sẽ mất 13 phút để đến phòng sơ lược. Nên là chúng ta đi nội bộ giết thời gian đi.
Lam Thiên gật đầu tán thành với ý kiến của Lai Tử.
Trước khi đi họ đều cùng nhau để lại cho bác Kay Ly lời ''Tạm biệt'' và lời hứa ''Lần sau con ghé qua'' cho bác rồi nhanh chóng rời đi.
Đi trên đường hai người chả nói gì nên cũng chán nản. Lai Tử thì thấy không khí có chút yên tĩnh nên cố nghĩ vắt óc kiếm trò. Cuối cùng cũng có một suy nghĩ loé qua, cậu cười nói với Lam Thiên:
- Ê mày!
Lam Thiên nhanh chóng đáp lại:
- Sủa!
Lai Tử nghe xong hựng lại một chút:
- Tao có phải là chó đâu mà sủa cho mày nghe?
Lam Thiền gằng giọng:
- Vậy mày định nói gì?
Lai Tử mỉm cười một cách lưu manh:
- Mày có tin vào tình yêu không?
Lam Thiên mỉa mai thẳng thắn đáp lại:
- Từ bố mẹ tao là đủ hiểu nó ra sao rồi. Tao chắc chắn sẽ tin, nhưng cũng chắc chắn không bao giờ kiểu sến súa như bố mẹ tao.
Lai Tử khi nghe thấy Lam Thiên nhắc đến ''sến súa'' thì lại nhớ đến hình ảnh bộ mẹ nói mấy câu ngon ngọt sởn cả da gà và tình tứ yêu thương nhau. Nhớ đến cậu liền rùng mình.
Lam Thiên nhìn cậu một cách khó hiểu:
- Mà sao mày hỏi vậy?
Lai Tử liền trả lời:
- Tại chán! Mà hơn nữa tao nghĩ cái loại chưa biết yêu là gì như mày sẽ không tin vào cái tình yêu rối ren phức tạp.
Lam Thiên ánh mắt đầy mỉa mai:
- Bố mẹ tao khéo là cái minh chứng cho cái tình yêu vĩnh cửu đó mày. Tao ăn cơm chó của hai người họ riết thành quen.
Lai Tử đồng cảm vì nhà mình cũng có hai bậc phụ huynh ở nhà toàn dải cơm suốt ngày.
Lúc này Lam Thiên cũng hỏi lại cậu:
- Vậy còn mày? Mày có tin không?
Lai Tử đang định trả lời thì hai người họ đi đến phòng sơ lược lúc nào không hay.
Thấy vậy cậu cũng nhìn đồng hồ:
- Uầy, vừa tròn 15 phút.
Lúc này thầy Lục Tam cũng mở cửa phòng sơ lược và thấy hai người bọn họ đứng ngoài của từ trước:
- Các em đến đúng giờ ghê nha.
Lam Thiên và Lai Tử cũng mỉm cười không nói gì.
Lúc này thầy Lục Tam cũng đưa cho hai người mỗi người một thẻ phòng và dặn dò:
- Cái này là chìa khoá phòng của hai em, hai em đi tìm phòng ở kí túc xá nha. Học nội trú nên phòng ngủ sẽ có bạn cùng phòng, các em làm quen nha.
Lam Thiên và Lai Tử khẽ gật đầu:
- Vâng bọn em biết rồi.
Nói xong rồi hỏi nhanh chóng rời đi.
Đến kí túc xá của trường, thì họ mới bắt đầu nhìn vào số trên chìa khoá phòng mình.
Lam Thiên hỏi cậu:
- Số phòng mày là phòng bao nhiêu?
Lai Tử tưởng cô hỏi để xem có cùng phòng với cậu hay không liền thẳng thắn đáp:
- Kí túc xá có bên nam bên nữ nên không thể giống nhau được.
Lam Thiên gật đầu:
- Ừ tao biết! Mà mày nói làm gì?
Lai Tử bỗng thấy mình quê một cục, nhưng cũng may cậu chỉ nói như vậy, chứ không nói như cái suy nghĩ điên rồ kia thì quả thực làm cho cười cho cô mất.
Cậu coi như chưa nghe thấy Lam Thiên hỏi gì mà chỉ trả lời câu hỏi ban đầu của cô:
- Số phòng 35. Còn mày?
Lam Thiên thật thà đáp:
- 20.
Lai Tử liền dặn dò:
- Thôi chúng ta đi lên phòng đi. Tao về phòng tao mày về phòng mày.
Lam Thiên cũng gật đầu đồng ý:
- Ừ.
Nói xong hai người mỗi người một ngã rẽ.
Lai Tử đi đến phòng số 35 thì đi vào. Cậu chỉ mở cửa là đi vào được không cần đến chìa khoá. Lúc đầu có chút khó hiểu nhưng khi thấy bạn cùng phòng của mình thì cũng chả còn nghi hoặc gì.
Còn ở bên Lam Thiên thì chỉ có mình cô mới đến phòng trước nên căn phòng cũng yên ắng không có gì. Cô nhàm chán nằm xuống giường lôi điện thoại ra lướt các trang mạng xã hội.
Vô tình thay cô lướt vào một bản tin 1 tuần về trước của nhân giới.
''Tin nóng: ông chủ của tập đoàn Thương gia vừa phát tài không bao lâu đã qua đời vì lên cơn đau tim bất chợt. Hiện người đang được ứng cử với vị trí của ông là người con trai duy nhất của ông.''
Lam Thiên xem xong bản tin này cũng chả mấy phần ngạc nhiên. Vì gã là người mà Lam Thiên đã cho xem nguyên hình của mình trước khi chết và được Lai Tử dùng phép tạo ra một cái chết do bệnh tật. Quả thật thì đó cũng là mệnh của ông ta. Không có đường trốn.