Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 20: 20: Thất Hứa




Bị Lam Thiên bắt bẻ cậu liền không vui trong lòng. Dù gì thì bản thân cậu cũng là thanh mai trúc mã của cô. Thêm nữa còn cùng cô đi làm biết bao nhiệm vụ nguy hiểm.

Chính ra thì cả hai phải hiểu nhau chứ. Ấy vậy mà chỉ có mình cậu hiểu rõ cô. Còn cô thì luôn đa nghi và chả tin tưởng anh miếng nào. Quả thật bất công!

Lần này vì lời nói của cô Cửu Cửu mà Lam Thiên trách oan cậu khiến cậu vừa bực vừa buồn. Mà đâu thể làm gì!

Đứng trước lời bắt bẻ của cô, Lai Tử bực bội quay mặt đi không thèm để ý đến.

Cậu hờ hững nói:

- Tao sai! Ok! Vừa lòng mày chưa? Tao đi ra chỗ khác cho mày đỡ ngứa mắt.

Nói xong cậu liền quay phắt đi, không thèm nghe ai nói một cậu. Cậu vừa đi vừa bực bội trong lòng.

Qua cái giọng điệu đầy hờ hững đó thì cô đã đoán chắc rằng Lai Tử giận cô rồi.

Nhưng cô không biết tại sao cậu lại giận mình. Vốn cậu ấy sai vì đã không nói với cô việc cô giáo Cửu Cửy đến. Nhưng tại sao lại giận chứ? Cô đâu có nói sai gì đâu?.

Nhận thấy có điều bất thường, cô liền quay ra nhìn cô Cửu Cửu đang cười tủm tỉm một cách lưu manh đầy sự mờ ám.

Cô nghi ngờ hỏi:

- Cô Cửu Cửu là cô giở trò đúng không?

Cửu Cửu cũng không còn có hứng trêu đùa nữa mà nói ra sự thật:

- Thực ra lời Lai Tử nói là đúng đấy! Tiểu Thiên nhà chúng ta đi dỗ tiểu tử đó đi, nó giận con rồi đó.

Lam Thiên tức họt máu:

- Còn tại phước của ai ban? Mà hơn nữa em lớn rồi gọi Lam Thiên đi chứ, sao gọi Tiểu Thiên hoài vậy?

Cửu Cửu vừa cầm bình tưới nước cho cây vừa hát lên bài hát sự sống một cách say sưa. Cô không hề trả lời lại câu hỏi của Lam Thiên mà cứ thế hát.

Bài hát hoà vào làn gió mát lành dịu nhẹ, tạo ra một dư âm tuyệt vời khiến lòng ta thổn thức. Những cành hoa diệp sơn hà trắng nhỏ xinh xắn đưng đưa theo làn điệu của nhịp sống.

''Tiếng hát ta vang lên trời cao''



''Ầm thầm gieo ai bước đi''

''Nhịp say vào trong tình yêu chúng ta...''

''Lời ta hát mang giai điệu của tình yêu''

''Ngọt ngào yêu thương''

''Mặn đắng cuộc đời''

''Xin những cánh chim đưa lời yêu về xa...''

Cửu Cửu vừa hát vừa chìm đắm vào làn điệu thiên nhiên.

Lam Thiên thấy vậy thở dài rồi quay bước đi. Trong đầu thì thầm suy nghĩ: ''Chuyện kia chưa xong chuyện khác lại đến. Ông trời thật sự đang trêu người mình mà.''

Cô lo lắng đi đến chỗ Lai Tử. Cô đoán chắc rằng tên này vẫn đang giận cô.

Lam Thiên bước đến và đứng bên cạnh cậu rồi tìm một cái cớ để có thể bắt chuyện:

- Mày từng nói với tao là mày sẽ mua cho ta hai ly thạch đá lam mà, giờ còn tính không?

Lai Tử trả lời một cách nhanh gọn:

- Tính!

Lam Thiên nghe câu trả lời của cô cũng phần nào chắc chắn với cái suy đoán ban đầu của mình. Quả thật lần này là cô sai nhưng cô không biết bây giờ mình nên làm gì để tên gia hoả này có thể bớt giận.

Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh lạ lùng. Cô và cậu đứng dựa vào gốc cây đa to lớn đã hàng trăm tuổi.

Lúc này Lam Thiên kéo tay áo cậu vẻ mặt đầy sự hối lỗi chân thành, cô nhỏ nhẹ nói:

- Xin lỗi! Lần này tao biết tao sai rồi.

Lai Tử bấy giờ cười thầm trong lòng và suy nghĩ: ''Tao còn tưởng mày câm nên nãy giờ không nói gì cơ đấy. Ai ngờ là đang nghĩ ra câu xin lỗi sao? Đáng yêu thật.''

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hối lỗi đó, cậu lại bắt đầu giở trò nhây lầy giận dỗi. Lai Tử dùng giọng điệu tức giận hỏi cô:



- Mày còn biết mình sai? Rồi mày nói tao nghe xem mày sai ở đâu?

Lam Thiên thấy giọng điệu vẫn còn tức giận của cậu càng lo lắng hơn mà ấp úng nói:

- Thì...tại tao không...tin mày! Là tao sai...

Đôi mắt long lanh to tròn đầy sự hối lỗi. Vẻ mặt bí xin như đang bị mắng giống như một đứa con nít. Cô cúi đầu xuống, dường như càng lo lắng hơn.

Lai Tử bất lực cười, lòng thầm nghĩ: ''Sao bây giờ? Tao thực sự không giận mày nổi luôn đó. Cô ngốc!!''

Cậu hiền dịu xoa đầu cô và mỉm cười nói:

- Đi ăn thạch đá lam không?

Dường như cảm thấy Lai Tử đã hết giận mình rồi. Cô cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm. Vẻ mặt bí xị ban đầu cũng bắt đầu trở nên tươi tắn hơn.

Cô mỉm cười gật đầu đồng ý.

Lai Tử cũng vui vẻ véo nhẹ má cô. Bỗng chợt trong đầu cậu một suy nghĩ loé qua. Cậu liền nghiêm túc nhìn Lam Thiên.

Thấy Lai Tử chỉ trong chớp mắt thay đổi biểu cảm cũng làm cho cô ba phần lo lắng mà nghĩ: ''Người đâu mà tính khí thất thường hơn cả con gái.''

Lai Tử lúc này nói ra băn khoăn từ lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng đến giờ:

- Này! Sao lúc mày nói chuyện với hiệu trưởng xong ra ngoài tao thấy mày có chút kháng cự với kế hoạch lần này vậy?

Lam Thiên nghe xong câu hỏi chỉ biết ngán ngẩm thở dài rồi thành thật nói:

- Vì tao không muốn đi. Cuối tuần này tao hứa với em gái và mẹ sẽ về nhà mà ai ngờ...haizzz

Lai Tử nghe xong cũng không biết nên nói gì mà chỉ biết an ủi cô:

- Thì chúng ta hoàn thành buổi sáng xong rồi tầm trưa chiều chúng ta về. Vậy kịp mà!

Lam Thiên cau mày lại:

- Không kịp! Việc lần này chúng ta phải đi săn quái rừng nhanh nhất cũng mất cả buổi sáng. Hơn nữa thêm việc đưa ma thú về bìa rừng thì nhanh nhất cũng mất tầm 3 tiếng. Thêm nữa tạo kết giới cũng mất 1 tiếng. Nếu tính toán thời gian thì sẽ rơi vào tầm khoảng 3,4 giờ chiều. Nhưng lúc đó khi tạo xong kết giới chúng ta đều phải có thời gian hồi phục năng lượng tiêu hao. Mà hơn nữa đó là thời gian tính toán nếu chúng ta hoàn thành nhanh công việc mà thôi.