Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 18





Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Lai Tử ân cần hỏi Lam Thiên:
- Bây giờ mày muốn gì đâu?
Lam Thiên mỉm cười nhẹ nhàng:
- Đi ra vườn hoa diệp hà sơn mà cô Cửu Cửu trồng đi.
Tuy cô cười nhưng trong ánh mắt vẫn thể hiện một sự mất mác gì đó mà không sao diễn tả được.

Ánh mắt long lanh bây giờ lại ảm đạm, thiếu sắc lạ thường.
Nụ cười tươi tắn vừa rồi đã biến đi đâu mất? Để lại đó nụ cười buồn của màn đêm tâm tĩnh.
Mỉm cười xong cũng vội tắt như ánh nắng chiều tà vội đi để lại cho ta bóng tối khuất sau cái ánh sáng yếu ớt của ánh trăng dịu dàng.
Lai Tử thấy được điều đó nhưng cũng chưa muốn hỏi gì lúc này.

Cậu cười nhạt trả lời Lam Thiên một tiếng Ừm.
Hai người họ bấy giờ chả còn đâu cái bầu không khí vui vẻ nữa.

Bước vào phòng hiệu trưởng là bầu không khí ngột ngạt, bước ra lại là bầu không khí ảm đạm.
Suốt đoạn đường đi hai người chả ai nói nấy một câu nào.

Họ lặng thinh bước đi cùng nhau, không ai chủ động nói chuyện trước.
Hai người cứ thế kề sát vai nhau rồi bước đi nhẹ nhàng.

Làn gió phất phới bay thoáng qua, lướt nhẹ qua mái tóc bạch kim bồng bềnh, mềm mại tựa như một đám mây.
Mái tóc của cô như gợn sóng dưới làn gió nhẹ nhàng.

Khuôn mặt với góc nghiêng thần thánh khiến ai nấy đều suýt xoa.

Chiếc mũi cao thẳng làm cho góc nghiêng của cô dường như đẹp hơn.
Tóc mái bằng xoăn nhẹ khiến người ta mê mẩn.

Mái tóc đó cứ thế đi theo hướng của làn gió dịu dàng, bay bổng khiến người ta tựa như nhìn thấy một nàng tiên nữ phàm trần.
Còn Lai Tử thì mải mê ngắm nghía cái vẻ đẹp đó trong vô thức mà không hề muốn dừng lại.
Nhưng rồi khi cậu thấy đôi lông mi dài xinh đẹp đó hạ xuống thì cậu cũng hướng thẳng đôi mắt nhìn về phía trước.
Cậu biết Lam Thiên đang có tâm sự gì đó giấu trong lòng.
Đôi lông mi hạ xuống tức là cô đang suy nghĩ về một điều gì đó khó nói.
Ánh mắt thất thần của cô cũng phần nào làm cho Lai Tử lo toan.
Sau một hồi tảng bộ họ cũng bước đến cánh đồng hoa diệp hà sơn của cô Cửu Cửu.
Lam Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh những bông hoa trắng tinh khôi.
Cô dùng tay vuốt nhẹ những cánh hoa mềm mại đó như đang thư giãn.
Cầm lên một bông hoa rồi giơ trước mặt mình.

Cô đang cảm nhận mùi hương thơm dịu dàng của loài hoa diệp hà sơn xinh đẹp này.
Mái tóc bạch kim như đang hoà lẫn vào với màu trắng xinh đẹp của loài hoa này.
Cô và cánh đồng hoa đẹp tựa như một bức tranh phong hoa hữu tình khiến tâm hồn người ta như say đắm\~
Làn gió từ loài cây đa biếc long phả xuống.
Những cánh hoa xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu rung rinh trong gió, đung đưa như một bản nhạc chill nhẹ nhàng.

Khiến lòng ta như một người thi sĩ đang suy tư vẽ lên phong hoa lưu nguyệt.
Một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng từ đâu đây như phá tan sự yên tĩnh:
- Quả thật xinh đẹp nha.
Lam Thiên thì mải ngắm nhìn những bông hoa trắng ngọc ngà xinh đẹp này nên cũng chẳng để ý đến có ai xuất hiện.
Còn Lai Tử khi nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, rồi khẽ mỉm cười:
- Chào cô Cửu Cửu.
Cô giáo tay cầm một chiếc bình tưới nước nhỏ xinh đẹp và tay còn lại thì đưa lên khuôn miệng mình ra hiệu im lặng:
- Suỵt, từng để em ấy biết.
Lai Tử hiểu ý cũng khẽ gật đầu:
- Vâng!
Cô giáo cười nhẹ nhàng và dùng ánh mắt dịu đang nhìn về phía Lam Thiên rồi cất tiếng hỏi Lai Tử bên cạnh mình:

- Lam Thiên có lẽ có tâm sự gì đó.

Lai Tử cũng hướng mắt nhìn về Lam Thiên rồi cất tiếng trả lời cô:
- Sao cô lại nghĩ vậy?
Cô Cửu Cửu nhẹ giọng trả lời:
- Đoá hoa kiều diễm của cô nay đã không thấy vẻ đẹp rực rỡ của ban nãy rồi.

Cô nhớ rất rõ khi cô đứng trên bục sân khấu thẳng với kháng đài trong lễ khai mạc, đoá hoa kia toả ra một vẻ đẹp tựa nắng mai hồng.

Mà bây giờ cô lại cảm nhận nó đang mang vẻ đẹp trầm tĩnh của màn đêm ảm đạm, hoặc là cơn mưa u buồn.
Lai Tử cười khẩy:
- Từ bao giờ Lam Thiên trở thành đoá hoa kiều diễm của cô vậy?
Cô Cửu Cửu ánh mắt đầy sự trơ trẽn, cô ưỡng ngực tự hoà và nhếch méc nói:
- Ngay từ khi con bé ở trong bụng mẹ nó rồi.
Điều này là điều không thể chối cãi được.

Cô giáo Cửu Cửu là cô họ của Lam Thiên, cô cũng là người bạn thân thiết với mẹ Hoà Diễm.

Nên là biết Lam Thiên từ thuở còn nằm trong nôi rồi.
Lai Tử không phản bác được chỉ biết ôm cục tức vào người.

Cậu tức tối nói:
- Vâng! Cô giỏi nhất!
Cô Cửu Cửu cười nhạo bán và vỗ lưng cậu một cái:

- Quá khen!
Cậu bị vỗ lưng mà đau không thể tả nhưng vẫn không muốn la lớn để tránh Lam Thiên chú ý đến.
Cậu nhắc nhở cô:
- Cô! Cô đừng đánh nữa, nhỡ may Lam Thiên chú ý đến.
Cô Cửu Cửu mỉm cười:
- Ây dô, cô quên,hehe.
Lai Tử bất lực không biết nói gì trong trường hợp này.
Lúc này cô Cửu Cửu lên tiếng:
- Em có biết ngôn ngữ của loài hoa diệp sơn hà này không?
Lai Tử là con trai nên cũng không rõ mấy về ngôn ngữ của các loài hoa nên cũng không biết trả lời sao.
Cô Cửu Cửu nhìn Lam Thiên rồi trầm tư với nụ cười nhẹ trên môi nói:
- Loài hoa này là loài hoa tượng trưng cho sự ngây ngô, thuần khiết, trong sáng của một thiếu nữ.

Trong tình yêu thì loài hoa này lại mang một ý nghĩa man mác buồn.

Nó tượng trưng cho một mối quan hệ ngây thơ nhưng dễ vỡ, chia ly chứ không lộng lẫy kiêu sa như hoa hồng đỏ thắm.
Lai Tử khó hiểu nhìn cô Cửu Cửu:
- Thì có liên quan gì sao?
Cô cười nhẹ nhàng, mắt ngắm lại như đang nhớ đến một khung cảnh nào đó.