Nhiễm Sương

Chương 9




Nam nhân tựa hồ có chấp niệm rất sâu với khiêu vũ, tay áo dài là thứ quan trọng nhất đối với hắn. Mà thứ quan trọng như vậy bị Thương Chiết Sương kéo đi. Hắn vô thức nổi giận, một lát sau nhấc mình bay đến cướp tay áo về.

Tốc độ của Thương Chiết Sương lại là thứ hắn không thể với tới.

Trong không gian chật chội này, hắn như một người chơi diều, bị Thương Chiết Sương xoay mòng mòng.

Tiêu Lâm Xuân đồng cảm nhìn hắn, phảng phất thấy được lúc trước mình chỉ hồ đồ đi theo chấp niệm.

Nhưng nam nhân này hiển nhiên có bản lĩnh hơn nàng.

Hắn thấy không đuổi kịp Thương Chiết Sương, dứt khoát dừng lại, con ngươi đen nhánh chứa đầy tử khí yên lặng nhìn nữ tử trước mắt, giây sau nghiêng đầu, nở nụ cười toe toét.

Nụ cười của hắn cực kỳ quỷ dị, độ cong của môi tạo ra nửa vòng tròn cực đại, chiếm nửa gương mặt hắn. Lúc nhìn lại tưởng như khuôn mặt nguyên vẹn sắp bị đứt ra.

Tiêu Lâm Xuân trong lòng hoảng sợ, quay đầu đi.

Thương Chiết Sương ngược lại không mảy may sợ hãi, nhẹ nhấc lông mày theo hành động của hắn, cười nhẹ: "Dùng mấy chiêu cũ rích không ngán à? Không đổi cách dọa người được sao?"

Tiêu Lâm Xuân: "..."

Nam nhân: "..."

Một chút sau, nam nhân kia rốt cuộc phản ứng kịp với ý tứ trong lời của Thương Chiết Sương, thần sắc càng thêm cổ quái. Đôi mắt u ám đầy tử khí uyển chuyển, quanh thân bao bọc một tầng khí mạnh mẽ bắn ra, suýt nữa quăng luôn Tiêu Lâm Xuân ra khỏi phòng.

Thương Chiết Sương lại không thèm để ý, hình như càng thêm hăng hái, rồi nhảy vọt lên xà nhà tránh luồng khí đánh tới dễ như trở bàn tay.

Sau trận khí đánh, lúc này Tiêu Lâm Xuân mới cảm thấy có chút không đúng.

Nam nhân này là quỷ giống nàng, quanh thân tản ra lệ khí và âm khí, nam nhận buộc phải phóng ra nhưng không chỉ có luồng khí bình thường, trong đó còn có linh lực của pháp khí.

Chẳng lẽ là?



Đầu óc nàng chưa kịp chạy đã thấy Thương Chiết Sương lại xé một tay áo khác của hắn ta, hành động này thế nào, tựa như sẽ... Chọc giận hắn đó?

Quả nhiên nam nhân không giữ được bình tĩnh, mặt sa sầm, từng đợt công kích rơi xuống như Thiên Lôi giáng xuống, ánh sáng chói mắt cực nhanh, cái sau còn mang linh lực mạnh hơn cái trước, dường như không đánh được Thương Chiết Sương thần hồn tiêu tán thì không thể bỏ qua.

Tiêu Lâm Xuân một bên trơ mắt nhìn.

Tuy nàng chỉ là một du hồn dã quỷ, nhưng đã từng nghe qua Đạo gia bát quái. Phàm là trận pháp, không thể cứ xông vào, tìm được cửa sống mới có thể thoát ra. Mà xem như hiện tại các nàng lâm vào trận pháp không cần kiếm cửa sống, nhất định có đường đặc biệt để phá trận.

Cô nương này dáng vẻ không quan tâm, Tiêu Lâm Xuân nghĩ mãi không ra nàng muốn làm gì.

Nam nhân kia giáng từng đạo khí quỷ, đạo sau còn hung ác hơn đạo trước, chỉ chạm tới lưng hoặc gót chân của Thương Chiết Sương. May mà nơi này trong trận, chỉ là ảo cảnh, nếu không Tiêu Lâm Xuân không chút nghi ngờ Đồng thôn trong nháy mắt có thể đánh cho tan hoang.

Cước pháp của Thương Chiết Sương càng nhanh hơn, gần như lúc nào Tiêu Lâm Xuân cũng chỉ thấy một đường đỏ, một tia sét trực tiếp nàng khi vấp phải trắc trở.

Đây là chuyện gì vậy?

Nàng chưa kịp phản ứng đã thấy Thương Chiết Sương rơi xuống bên cạnh, tay áo dài đem nàng thu vào.

Tiếng nổ vỡ vụn bên tai, dù các nàng đã cách rất xa nhưng màng nhĩ cũng bị tác động đó mà run rẩy, hơi ẩn ẩn đau.

"Cô đây..." Tiêu Lâm Xuân run lên, lúc này mới nhận ra ý nghĩa hành động vừa rồi của Thương Chiết Sương.

"Cô không phải đến tìm pháp khí sao? Kiểu lợi dụng thứ kia cưỡng ép phá trận... Cô..."

Nàng lắp ba lắp bắp không rõ, nhìn tấm gương vỡ vụn trước mắt, phút chốc cảm thấy hơi hoang đường.

Các nàng lúc này vẫn đứng trong nhà gỗ như cũ, chỉ là nhà này đã rút hết huyễn cảnh trống rỗng, đồ vật chứa trong đây cũng không ít, chen chúc thượng vàng hạ cám đều có đủ.

Thương Chiết Sương không trả lời, đi vài bước, nhặt một cuốn sách đầy bụi, phủi hết bụi bẩn rồi đặt nó vào người.

"Cô đến tìm cái này sao?"

Lúc Tiêu Lâm Xuân tựa như có ai làm nghẹn lại, ngữ điệu hơi sai lệch.

"Không biết ai phong ấn pháp khí ở đây, làm hại chỉ một cuốn vũ kỹ hấp thu linh lực của nó, biến thành yêu quái, tìm nó thật đúng là không dễ."

Thương Chiết Sương tựa như không nghe được sự kinh ngạc trong lời nói của Tiêu Lâm Xuân, tùy tiện nói một câu.

Tiêu Lâm Xuân trợn trắng mắt, vừa định than thở, bỗng thấy một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trong tối.

Nàng bị dọa run rẩy, bắt lấy tay áo của Thương Chiết Sương, nhô ra nửa cái đầu.

Thương Chiết Sương tất nhiên cũng nhìn thấy bóng trắng đó, mặt vẫn không đổi như trước, thậm chí không chút do dự đi về phía nó.

Cô nương này thật đúng là không ngồi yên mà.

Tiêu Lâm Xuân sợ mình sẽ chịu cảnh kinh hãi, rụt đầu về, không nói nằm trong tay áo của Thương Chiết Sương giả chết.

Thương Chiết Sương cho rằng lời đồn đại không được đi đêm ở Đồng thôn là vì pháp khí này ban đêm tác quái, tạo ra huyễn cảnh. Mà bóng trắng vừa nãy lại khiến cho tinh thần thoải mái của nàng lại căng lên.



Hẳn là Đồng thôn còn thứ khác làm loạn nhỉ?

Ánh mắt nàng khẽ run, nhấc tay đẩy đồ đang được chất cao về phía hướng đi của bóng trắng.

Thư tịch chất chồng như núi cùng vài thứ không rõ lắm đầy bụi bẩn trút xuống như núi lở, kéo theo một hàng bụi bay lên.

Thương Chiết Sương lùi về sau một bước, nheo mắt lại chờ đống bụi bay hết mới tiến lên.

Trong đống đồ chất như núi hình như có chôn vùi trong đó.

Đầu tiên là một cuốn hoàng thư khẽ nhúc nhích, sau đó "sườn núi nhỏ" bỗng mở một khe hở, ló một cái đầu ra.

Trên thân thể người kia dù dính không ít bụi nhưng đôi mắt lại rất sáng, không có gì gọi là chật vật hay tức giận, thậm chí bình tĩnh như người bị chôn trong đống đó không phải hắn.

Hắn đứng lên từ đống đồ vật ngổn ngang, ngón tay nhặt một cái bùa vàng, tiện tay ném nhẹ một cái, bay xuống chân Thương Chiết Sương.

Theo động tác đứng lên của hắn, Thương Chiết Sương còn nghe được tiếng vỡ vụn của pháp khí, vì hắn cử động mà phát ra tiếng.

Tư Kính phủi bụi trên người, khóe môi khẽ cong, nhưng lời nói chẳng có chút nhiệt độ nào: "Cách Thương cô nương phá trận thật mới mẻ."

Thương Chiết Sương liếc lá bùa bên chân, tưởng tượng lúc Tư Kính đang phong ấn khi pháp khí mở ra, đột nhiên nó lại nổ tung.

__ Có chút kích thích.

"Nếu biết công tử đang phá trận, nhất định ta sẽ không làm như vậy." Nàng cười giả lả, đè nén chột dạ trong lòng.

Nàng đến đây chỉ vì bản vũ kỹ này, cũng không quan tâm đến pháp khí, cũng chưa từng nghĩ bản vũ kỹ này có thể hút linh lực của pháp khí mà biến thành yêu quái.

Căn cứ vào nguyên tắc "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện", nàng dứt khoát dựa vào yêu quái này phá nát pháp khí. Mà yêu quái mất đi linh lực cũng sẽ trở về hình dáng ban đầu.

Vốn là cách tốn ít sức nhất, lại một công đôi việc. Chỉ là nàng nghìn tính vạn tính, không tính được chuyện Tư Kính muốn lấy đi pháp khí này.

Thương Chiết Sương lén nhìn thần sắc trên mặt Tư Kính, lại tiếp tục rủ đầu xuống.

Rõ ràng nàng không làm sai cái gì, nhưng chẳng hiểu sao đối với bộ dạng ung dung của Tư Kính, cảm giác hơi khiếp đảm.

Ngay cả khi nàng là người không thích xen vào việc của người khác, cực kỳ lạnh nhạt cũng không thiếu đi trình độ biểu đạt tình cảm của con người. Nhưng người như Tư Kính tựa như vật chết, dù có đối mặt với điều gì cũng chưa từng gợn chút sóng.

Như hiện tại, hành động của nàng khiến hắn thất bại trong gang tấc, một thân chật vật, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như mọi nỗ lực đều chỉ là râu ria.

Thương Chiết Sương bị ý nghĩ của bản thân phiền nhiễu hồi lâu, chỉ cúi thấp đầu không nói tiếng nào, không biết rằng lúc Tư Kính thấy nàng, trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, mà có gợn lên một chút sóng.

Vừa thấy gương mặt của Thương Chiết Sương, Tư Kính liền nhớ lại trước khi ra cửa, hầu bàn gác đêm ở Phong Lộ Lâu đặc biệt đến nói với hắn.

Khi đó hắn đang leo lên người, thấy một thân ảnh vọt đến rồi đứng giữa đường khí thế lớn tiếng tuyên cáo với toàn thiên hạ: "Công tử! Trước khi Thương cô nương đi, nàng nói rất nhớ ngài, lần này trở về ngài phải đi thăm nàng ấy, tình nhân không phải một ngày không gặp như cách ba năm sao!"

Tư Kính: "..."



Hắn nhất thời đoán không ra hàm nghĩa trong lời hầu bàn nói, suy nghĩ lâu mới nhận ra gần đây hắn và hầu bàn đều liên quan đến Thương cô nương, nên chỉ có một vị."

Hắn càng nhìn Thương Chiết Sương càng có cảm giác cổ quái. Con ngươi vốn như trăng sáng lạnh nhạt, cũng nổi lên một tầng nghi hoặc nhàn nhạt.

"Tư công tử?" Thương Chiết Sương thấy Tư Kính không đáp, hình như đang trầm tư, càng thêm chột dạ.

"Không sao" Tư Kính thu lại cảm xúc bé đến không thể thấy được, cất bước rời khỏi đống đồ xốc xếch, sau đó cười đáp, "Mong lần này thật sự sông núi không đổi, sau này không gặp lại"

Gió ngoài cửa đã ngừng, tiếng chân rời đi của Tư Kính cũng rất nhẹ, thậm chí còn bị tiếng côn trùng lấn át.

Thương Chiết Sương run lên, lúc này mới nhận ra đây là lời nói mình nói với hắn trước kia bị trả về.

Nàng yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác không vui.

__Nàng trời sinh phản nghịch, muốn làm ngược lại lời người khác nói.

Không đợi nàng phản ứng, Tiêu Lâm Xuân trong tay áo không nhìn thêm được nữa.

Bỗng nàng nhảy ra khỏi tay áo của Thương Chiết Sương, biến thành hình người chặn trước mặt Tư Kính.

Thương Chiết Sương chưa kịp ngăn nàng lại, đã nghe tiếng nàng vang dội giữa đêm đen.

"Ta chưa từng thấy tên nam nhân phụ tình lại không biết xấu hổ như ngươi!"

***

Tác giả:

Giải Thưởng hỗ trợ cho năm nay: Hầu bàn Phong Lộ Lâu

Giải Thưởng hỗ trợ ngược của năm: Tiêu Lâm Xuân