Nhiễm Nhiễm

Chương 54




Tuyết rơi cả đêm, mùa đông đến rồi.

Thẩm Trị đã lâu không gặp dẫn Du Âm và Trình Tễ Minh về nhà, chuyện đã qua đều biến mất, gia đình đoàn tụ.

Cao Lãng mời Thẩm Trị và Du Âm ăn cơm, Cao Quý Đồng đi theo đến tìm Trình Tễ Minh chơi. Lần đầu tiên Du Âm nhìn thấy Cao Quý Đồng, quả thật cậu trông rất giống Cao Lãng, lại là người hiểu chuyện, lễ phép chào: “Chào dì Du.”

Cậu nhìn Du Âm bằng đôi mắt xinh đẹp, Trình Tễ Minh bèn kéo cậu đến phòng của mình.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả, mẹ Thẩm bảo Thẩm Trị mở ô ra, để tránh tuyết rơi trên người Du Âm, làm ướt quần áo của cô ấy. Cao Lãng nói đùa: “Dì Thẩm, Tiểu Âm Âm không phải làm bằng giấy, ướt một chút đã không còn.”

Mẹ Thẩm giả vờ tức giận, đánh nhẹ vào người Cao Lãng, “Đứa trẻ này, lớn như vậy rồi sao vẫn thích nói vớ vẩn.”

Ba người cùng nhau đến nhà hàng, lúc nhỏ là nhóm bạn chơi với nhau, nhiều năm không gặp cũng không đến nỗi xa lạ lắm. Thẩm Trị và Du Âm đều là người hướng nội, cái bóng đèn lớn như Cao Lãng chưa đến mức quá sáng.

Cao Lãng rất mừng cho bọn họ, không khỏi uống thêm mấy ly.

Đang trò chuyện vui vẻ, Thẩm Trị nhận được điện thoại, công ty có chuyện gấp cần phải xử lý. Du Âm bảo anh ta đi nhanh, Cao Lãng đảm bảo nói: “Đi đi, có tôi ở đây cậu còn không yên tâm, bảo đảm đưa người ta về nhà an toàn giúp cậu.”

Thẩm Trị cầm tay Du Âm một chút, nhìn cô ấy một lúc mới rời đi.

Chẳng phải là hành động thân mật lắm, lại khiến Cao Lãng run rẩy. Dáng vẻ không muốn rời xa này, thực sự trái với hình ảnh khó gần thường ngày của anh ta.

Thẩm Trị vừa đi, Cao Lãng và Du Âm tiếp tục trò chuyện.

Du Âm đã hỏi Cao Quý Đồng trước, chủ đề tất nhiên liên quan đến Lý Nhiễm. Cao Lãng hầu như sẽ không kể về Lý Nhiễm với người khác, nhưng anh và Du Âm quen biết từ nhỏ, tính tình Du Âm lại trầm tĩnh tốt bụng, làm cho người khác tin cậy.

Đều là con gái, anh nghĩ có lẽ Du Âm có thể hiểu một chút về cách nghĩ của Lý Nhiễm.

“Tôi cũng không biết nên làm thế nào, nếu cô ấy hận tôi, có lẽ tôi có thể dễ chịu hơn chút.” Trong mắt Cao Lãng tràn đầy khó chịu và hối hận.

Du Âm chỉ là một người ngoài, nhưng cô ấy đã vô tình nhìn thấy sự tuyệt vọng và bất lực của một cô gái.

Mỗi một cô gái đều hy mọng bản thân là người duy nhất của người mình thích.

Nếu cô từng tận mắt nhìn thấy người mà mình thích ở bên cạnh một cô gái khác trong sự chúc phúc long trọng, cả đời này của cô ấy nhất định sẽ không quên được.

Đặc biệt là vào lúc cô tuyệt vọng và bất lực.

Du Âm nói: “Vì vậy bất kể anh làm gì, đối với cô ấy mà nói đều không có ý nghĩa.”

Cao Lãng chán nản luồn tay vào tóc.

Du Âm nói: “Nếu cô ấy tha thứ cho anh, anh có thể dễ chịu hơn một chút, vậy điều mà bây giờ anh nên làm là cách xa cô ấy một chút.”

Cô ấy khuyên chân thành.

“Anh không chỉ muốn cô ấy tha thứ cho tôi.” Cao Lãng nói, “Anh muốn cố ấy hạnh phúc.”

“Anh đừng làm phiền cô ấy, biết đâu cô ấy có thể hạnh phúc.” Du Âm nghiêm túc nói.

“Anh…” Cao Lãng nghẹn họng, không có cách nào nhìn nhận sự ích kỷ của bản thân một cách thẳng thắn.

Anh cả ngày kêu gào nói mong muốn cô hạnh phúc, nhưng khát khao sâu thẳm trong lòng là vẫn có thể ở bên cạnh cô.

“Con người đều ích kỷ, anh không cần cảm thấy xấu hổ.” Du Âm nói, “Anh nghĩ như thế cũng không có gì sai, chỉ là không nên áp đặt cách nghĩ của mình lên người khác.”

Cao Lãng cười đau khổ: “Anh nói với em những chuyện này, là muốn khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.”

Du Âm cười lạnh lùng, bảo anh đừng lừa mình dối người.

“Anh thật sự không biết nên làm thế nào.” Cao Lãng âm trầm không giống mình, “Người khác bắt nạt cô ấy, cô ấy để người khác bắt nạt cô ấy như một đứa ngốc, ngược lại rất có cách để trị anh.”

“Cô ấy không ghét anh, cũng không để ý đến anh, cô ấy biết chắc anh sẽ không làm gì cô ấy.” Anh chỉ có thể tốt với cô ngoài ranh giới mà cô vạch rõ, một khi vượt qua ranh giới, cô hoặc là trốn tránh, hoặc là lợi dụng sự áy náy của anh, khiến anh biết khó mà lùi.

Anh vào cũng không được mà lùi cũng không được, chỉ có thể nhìn cô cười với người khác.

Bây giờ người bên cạnh cô phần lớn đều biết khó mà lùi, nhưng anh vẫn không dám tiến lên một bước. Anh rất hiểu rõ, nếu không phải vì Cao Quý Đồng, anh gặp cô một lần cũng là điều xa xỉ.

Anh không hẳn là nản lòng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghi ngờ, mình quấy rầy như thế này thật sự đối với cô ấy mà nói có phiền lắm không.

Tình cảm không chịu nổi sự gột rửa của thời gian nhất, tình yêu mà anh đã từng thề thốt với Ứng Thanh Hề, không phải đã tiêu tan từ lâu sao. Anh dựa vào đâu mà cảm thấy, trải qua sự dày vò mấy năm này, cô vẫn sẽ thích anh.

Cao Lãng muốn nhận được chút an ủi và hy vọng từ chỗ Du Âm.

Nhưng Du Âm không cho anh đáp án mà anh muốn.



“Hy vọng duy nhất bây giờ của anh là cô ấy vẫn yêu anh. Nhưng có lẽ bản thân cô ấy không biết đối với anh là yêu hay là chấp niệm. Suy cho cùng các anh dây dưa nhiều năm như vậy, còn có Quý Đồng, tạm thời không thể bỏ được là bản chất của con người.”

“Đáp án mà các anh muốn, chỉ có thời gian mới có thể đưa.”

Du Âm là một giáo viên, nhưng trong cuộc sống không thích lên mặt dạy đời. Tâm sự một hồi, Cao Lãng hơi say, nhưng vẫn nhớ phải đưa Du Âm về nhà họ Thẩm, sau đó đưa Cao Quý Đồng đi.

Cao Quý Đồng và Trình Tễ Minh chơi cả buổi, lúc chia tay không có gì lưu luyến. Trước kia Trình Tễ Minh tình cảnh giống như cậu, bây giờ bố mẹ của cậu bé đã trở lại cuộc sống ân ái, ngay cả chú nhỏ cậu bé thường xuyên bận tâm cũng tìm lại cô gái yêu dấu, Trình Tễ Minh coi như rẽ mây thấy trăng sáng*, cậu cảm thấy vui mừng cho cậu bé.

*守得云开见月明: nghĩa là cứ chờ đợi, cho đến khi mây tan hết, sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng mà bấy lâu nay bị mây che đi ở phía sau. Câu này nói về sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, chỉ cần có niềm tin và sự nỗ lực, thì chắc chắn tất cả sẽ được đền đáp.

“Quý Đồng, yên tâm đi. Bố mẹ cậu cũng sẽ làm hoà thôi.” Trình Tễ Minh nói như thế.

Cao Quý Đồng nhìn Cao Lãng mặt mày khổ sở ở bên cạnh, chỉ cảm thấy con đường về nhà thật dài.

Trong ngày tuyết kéo dài, lại một năm nữa trôi qua.

Lại sắp đến Tết, Lý Nhiễm và Triệu Dục theo thường lệ cho cửa tiệm nghỉ trước. Năm nay Lý Nhiễm không cần về nhà họ Cao nữa, cô cũng từ chối đề nghị của Mục Tuyết bảo cô về nhà họ Lý đón Tết. Nhân lúc Cao Quý Đồng nghỉ đông, cô đưa Cao Quý Đồng về quê một chuyến, chỉ có điều lần này cũng không nói với ai, không đi cùng Triệu Dục, cũng không nói với Cao Lãng.

Hai mẹ con về quê ở hai ngày, Lý Nhiễm lại đi cúng bái bố.

Từ quê trở về, Lý Nhiễm tự mình đưa Cao Quý Đồng về nhà cũ, nhân tiện thăm ông Cao một chút. Sức khoẻ ông cụ vẫn coi như khá tốt, vẫn hoà nhã với cô như trước. Lý Nhiễm ở lại ăn trưa, không cần nói quản gia và dì đều rất vui vẻ.

Cao Lãng đứng trong sân, nhìn cô trò chuyện với đầu bếp trong nhà bếp về một số chuyện nấu ăn, trên mặt cười dịu dàng, không thể hiểu được ngày thường cô là một người hầu như không có cảm giác tồn tại nào, sao vừa về, ngôi nhà mang không khí trầm lặng này lại có chút sức sống.

Cao Quý Đồng phải ở lại nhà cũ đón Tết, ăn cơm xong, Lý Nhiễm lập tức rời đi. Cô tự mình lái xe đến đây, thậm chí anh không có cớ để tiễn cô, chỉ có thể nhìn cô cười vẫy tay với Cao Quý Đồng rồi rời đi.

Đưa Cao Quý Đồng đi, thế giới của Lý Nhiễm bỗng nhiên yên tĩnh, nghênh đón năm đầu tiên thuộc về mình.

Lúc nhỏ ở cạnh bố mẹ, lớn một chút ở nhà họ Lý thấp thỏm lo sợ, sau đó đến nhà họ Cao càng không dám buông thả. Sau khi Cao Quý Đồng chào đời, cô thực sự không có thời gian nghỉ ngơi theo đúng nghĩa, cho dù ra ngoài nghỉ phép, lúc nào cũng phải để ý đến sự an nguy của Cao Quý Đồng.

Kỳ nghỉ hiếm hoi, lại không cần lo nghĩ cho Cao Quý Đồng.

Năm nay, Lý Nhiễm chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm trong nhà ngủ.

Hôm giao thừa, cô ngủ đến trưa, ngủ dậy đơn giản dọn dẹp vệ sinh một chút, dán câu đối Tết và riềm giấy**, lại treo đèn lồng đỏ ngoài ban công. Bên ngoài băng tuyết vừa tan, cảnh náo nhiệt ồn ào náo động, cô lấy chăn, nằm trên sofa cày phim, đợi cơm tất niên đã đặt giao đến nhà.

**窗花: hình cắt giấy trang trí trên song cửa sổ

Điện thoại bắt đầu đổ chuông không ngừng từ buổi sáng, một lát là Mục Tuyết gọi điện cho cô, một lát là Cao Quý Đồng video cho cô, còn có một vài bạn học và bạn bè chúc cô năm mới vui vẻ trên Wechat.

Lý Nhiễm nghiêm túc trả lời từng cái một, thấm thoát đã đến buổi chiều, cơm tất niên cô đặt giao đến nhà.

Cô ăn cơm một mình, chẳng hề cảm thấy cô đơn.

Ăn xong, thành phố lên đèn, ti vi bắt đầu bữa tiệc tối coutdown, bất kể người dẫn chương trình hay khách mời đều mặc đồ màu đỏ, bầu không khí của sự vui mừng gần như sắp tràn ra ngoài màn hình.

Buổi tối, Cao Quý Đồng lại gọi video với Lý Nhiễm, nhìn thấy một mình cô ở phòng khách, có chút đau lòng, nhưng nụ cười của cô không phải giả vờ, mặc dù trông có chút lẻ loi, nhưng thoải mái hơn nhiều so với khi ở nhà họ Cao cùng cậu.

“Mẹ ơi, cơm tối mẹ ăn gì thế?”

Cao Quý Đồng ở phòng Cao Lãng, bọn họ vừa đốt pháo hoa về, cậu nhân lúc Cao Lãng đi tắm, lấy điện thoại của anh gọi video cho Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm nói chuyện cùng Cao Quý Đồng, nhìn thấy Cao Lãng lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Cao Quý Đồng, mái tóc ướt xoã trên trán, ánh mắt sâu xa nhìn cô qua video.

Lý Nhiễm từng thấy rất nhiều dáng vẻ của anh, hầu hết thời gian đều có thể nhã nhặn đối mặt, nhưng đôi khi vẫn sẽ bất giác hồi hộp, tim đập lỡ vài nhịp.

Cô né tránh ánh mắt nóng rực của anh, trò chuyện cùng Cao Quý Đồng thêm mấy câu liền tắt video.

Trên ti ti ca hát và nhảy múa tưng bừng, bạn bè thì đang trò chuyện sôi nổi trên Wechat, sự chú ý của cô rất nhanh bị hút đi.

Lý Nhiễm nằm trên sofa, không cần ra ngoài cũng cảm nhận được bầu không khí của ngày Tết. 12 giờ đêm vừa qua, pháo hoa rực sáng trên bầu trời của thành phố, cô chạy ra ban công để xem, chứng kiến năm mới đến dưới sự rực rỡ hoành tráng.

Sau pháo hoa, cùng với bầu khí náo nhiệt đạt đến đỉnh điểm, ti vi và vòng bạn bè dần dần yên tĩnh lại.

Ban ngày Lý Nhiễm đã ngủ rất lâu, giờ không buồn ngủ chút nào, lại nghịch điện thoại một lúc, sau đó nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng rồi.

Phòng khách chỉ mở một bóng đèn, xung quanh đều tối tăm lạnh lẽo.

Lý Nhiễm vẫn không ngủ được, lại cảm thấy đói bụng bèn đi nấu một bát sủi cảo ăn. Cô quên mất Cao Quý Đồng không ở đây mà nấu nhiều hơn một chút, nấu xong lại không ăn hết, rồi cảm thấy lãng phí, cuối cùng thực sự nhét chẳng được vẫn còn thừa lại mấy cái, nằm lẻ loi trên đĩa, cô ngán cũng như vậy không ngán cũng như vậy, cuối cùng cô bỏ vào tủ lạnh.

Ăn sủi cảo xong, Lý Nhiễm nhìn phòng khách trống trải, cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng.

Cô đã quen bận rộn, lúc đầu rảnh rỗi như vậy thì thoải mái, sau đó lại cảm thấy thiếu chút gì đó. Cô hơi nhớ Cao Quý Đồng, nhưng lúc này chắc là cậu ngủ rồi.



Cô bất giác đi đến ban công, đèn đường dưới lầu vẫn đang sáng, kể từ khi cô và Cao Lãng ly hôn, thỉnh thoảng anh sẽ ngây người ở dưới lầu, có lúc cô không cẩn thận nhìn thấy, anh cũng không phát hiện ra.

Cô biết hôm nay sẽ không có ai, chỉ là muốn hóng gió.

Mặt trăng hình bán nguyệt trên bầu trời, ánh mắt cô vô ý trông thấy người dưới lầu, cô nhanh chóng lùi về sau mấy bước, mở cửa ban công quay lại trong nhà.

Trong phòng yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Sau đó, điện thoại để trên sofa bắt đầu rung.

Cao Lãng thử gọi một cuộc điện thoại, đã chuẩn bị tinh thần cô sẽ không bắt máy, chuông reo hồi lâu, anh giật giật khóe miệng, chuẩn bị tắt máy.

“Alo.”

Trong gió đêm lành lạnh, cơ thể Cao Lãng bị gió thổi cứng đờ ngay lập tức trở nên ấm áp.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chỉ có ánh trăng, cười một cái.

Lý Nhiễm không hỏi tại sao lúc này Cao Lãng lại xuất hiện ở dưới lầu nơi cô ở, anh nên ở nhà cũ cùng Cao Quý Đồng và ông nội Cao.

Sợ cô nghĩ nhiều, anh giải thích: “Cao Quý Đồng và ông nội anh đều ngủ rồi, anh ngủ không được, bèn ra ngoài đi dạo.”

Lý Nhiễm là một người trưởng thành, một mình đón Tết cũng không sao cả. Nhưng anh cứ muốn đến xem thử, thấy đèn phòng khách của cô vẫn sáng, anh đoán cô chưa ngủ đang làm gì đó, có phải một mình thiếp đi trong phòng khách, đã quên tắt đèn, mặc dù trong phòng mở hệ thống sưởi ấm, sofa cũng đủ mềm, nhưng ngủ như vậy cả tối vẫn không tốt lắm, lại đoán cô đã đắp chăn chưa, nếu không đắp chăn rồi bị ốm thì phải làm sao, anh biết mật khẩu của chung cư, lưỡng lự có nên lén lên xem thử hay không, sau đó nhìn thấy cô rồi, con thỏ nhỏ hình như lại lui về.

Cao Lãng không hỏi Lý Nhiễm tại sao còn chưa ngủ, buổi tối như thế này, ngủ không được không phải là chuyện hiếm lạ.

Bắn pháo hoa ở thành phố giữa đêm quấy rầy người dân, anh tìm một nơi không người, cây cối bên bờ cành lá trơ trụi, nhìn vào không thấy sức sống.

Cao Lãng vì để dỗ Cao Quý Đồng vui vẻ đã mua rất nhiều pháo hoa, những thứ bỏ trong xe là anh cố tình giữ lại, còn có pháo que*. Cao Quý Đồng không thèm chơi những thứ nhỏ bé mà con gái chơi, Lý Nhiễm là một cô gái không thể bình thường hơn, pháo bông que nho nhỏ đã làm cô hài lòng.

*Pháo que:

undefined

Đốt pháo hoa xong, bọn họ chuẩn bị quay về.

Lên xe, Lý Nhiễm cởi áo khoác của Cao Lãng xuống trả lại cho anh.

Tay vô tình chạm vào nhau, làm cho chuyện tiếp theo thuận lý thành chương. Đầu tiên là một nụ hôn kiềm chế, được sự đáp lại rất nhỏ, sau đó không thể dừng lại được.

Gốc lưỡi của Lý Nhiễm bị mút đến mức phát đau, đầu tựa trên cửa sổ xe, phía sau đầu vừa lạnh vừa cứng, trong lúc mơ màng, Cao Lãng đưa tay ra đỡ lấy đầu cô.

Sương mù trên kính, nhìn từ bên ngoài, chỉ có một mảnh tối đen như mực.

Gió thổi qua, mặt sông nổi lên một gợn sóng.

Tay người con gái bất lực quét qua cửa kính xe ướt lạnh, sau đó được một bàn tay nóng bỏng bao bọc lại.

Mồ hôi trong lòng bàn tay hoà vào nhau, mười ngón tay đan chặt, liên tục lắc lư.

Đêm đông vô cùng dài, Lý Nhiễm kiệt sức dựa vào lòng Cao Lãng. Cô nghĩ, hoá ra con người thật sự vì cô đơn mà ở bên cạnh một người.

Cô đã có chút đã hiểu Cao Lãng năm đó.

Con người, chung quy là sinh vật ích kỷ.

Cao Lãng cầm một tay của cô dán vào lông ngực anh. Cô bị trái tim đập dữ dội dọa đến nỗi co rúm lại.

Cao Lãng nhìn ra sự chùn bước và hoảng sợ trong mắt cô.

Sự hăng hái tràn đầy bị chôn vùi, ngoại trừ ôm chặt cô, anh cũng không dám nói gì nữa.

Sắc trời mờ sáng, Cao Lãng đưa Lý Nhiễm về chung cư, gần như một đêm mất ngủ, cô tựa vào gối ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy, đầu giường đã để sẵn bữa sáng.

Ngày đầu năm rất khó mua được đồ ăn sáng, cháo đã nguội đi rồi, cô hâm nóng lại, mùi vị cũng ổn.

Nhà bếp đã có dấu vết sử dụng, tuy nhiên có thể nhìn ra người sử dụng đã cố gắng hết sức để khôi phục vẻ ban đầu, chỉ là cô có chút sạch sẽ, luôn có thể phát hiện một số vết nước đọng và chỗ bẩn không dễ dàng nhận ra.

Trên Wechat có một để lại lời nhắn đơn giản.

Cao Lãng: Nhớ phải ăn sáng đấy.

Ngoài cái này, không có một vài câu nói dư thừa nào nữa. Giống như sự cẩn thận năm đó của cô.