Nhiễm Nhiễm

Chương 47




Cao Quý Đồng vừa nghỉ hè đã được Mục Tuyết đưa đến Thuỵ Sĩ nghỉ mát, cậu chơi với bà ngoại hơn một tuần, sau khi về nước lại được ông cụ Cao đưa đến trang viên ở ngoại ô. Cậu ở cùng với ông cụ đang nghỉ ngơi điều dưỡng sức khoẻ, ở nông thôn có nhiều chuyện thú vị hơn thành phố nhiều, cậu chạy nhảy cũng không cảm thấy chán. Dì Chương và ông quản gia kể cho Lý Nhiễm, cậu chơi ở trang viên rất vui vẻ, còn kết bạn mới.

Cao Quý Đồng vừa đi, Cao Lãng chưa từng gặp mặt Lý Nhiễm nữa, anh không dám xuất hiện ở trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm càng sẽ không chủ động liên lạc với anh.

Ban đầu Cao Lãng cho rằng lúc này là một mùa hè đáng mong chờ.

Anh đã đặt vé máy bay từ sớm, lên kế hoạch một nhà ba người đi du lịch, chẳng những không thể thực hiện được, ngay cả Cao Quý Đồng cũng không cần anh nữa. Anh tranh thủ đến trang viên hai ngày, tinh thần ông cụ rất tốt, Cao Quý Đồng bận hái quả dại trong rừng với người khác, không có thì giờ để ý đến anh lắm, càng đừng nói về nhà với anh.

Khơi thông tâm lý trong thời gian dài cũng không phải không có tác dụng với cậu. Cao Quý Đồng nghĩ thông rồi, cậu chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không quản nổi chuyện của người lớn, chỉ cần Cao Lãng không ức hiếp Lý Nhiễm, cậu phụ trách chơi đùa vui vẻ là được rồi, cậu vui vẻ như thế này cũng có thể truyền lại cho Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng sẽ không vì lo lắng cho cậu mà đè nén bản thân cả ngày buồn rầu.

Cao Lãng mới ở trang viên hai ngày, ông cụ đã bắt đầu xua đuổi anh, bảo anh cút về đi làm. Anh vẫn còn trẻ, đoạn đường phải đi để chân chính phụ trách quản lý nhà họ Cao vẫn còn rất dài, ở tuổi này của ông không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Đừng đợi đến khi Cao quý Đồng vẫn chưa trưởng thành, cháu đã tán gia bại sản rồi.”

Cao Lãng cười hì hì, “Vậy thì cháu vẫn rất có bản lĩnh, gia sản này của ông người bình thường không thể phá sạch.”

Ông Cao không muốn nhìn thấy bộ dáng ngứa đòn cười đùa cợt nhả này của anh, bảo anh cút, anh nghe lời mà cút.

Trở lại nội thành, anh hoang mang cả ngày. Người muốn gặp thì không dám gặp nữa, chuyện muốn làm cũng không làm được nữa, chỉ có ký ức đi cùng với anh, sống qua từng đêm từng đêm dài đau khổ dài đằng đẵng.

Lần này Cao Quý Đồng đi, Lý Nhiễm bắt đầu không thích ứng lắm. Nuôi nấng một đứa con là một chuyện rất nhọc lòng, cho dù Cao Quý Đồng rất nghe lời, cô cũng không thể buông lỏng một chút nào. Khi Cao Quý Đồng trưởng thành, sau này thời gian cậu rời xa cô có thể sẽ càng ngày càng lâu, cô phải từ từ học cách thích nghi với cuộc sống như vậy.

Cao Quý Đồng sẽ có một thế giới thuộc về mình, trong thế giới đó không có mẹ và bố, chỉ có mình cậu và lý tưởng không chắc chắn sẽ thực hiện được nhưng phải luôn kiên trì tới cùng.

“Chị Tiểu Nhiễm, tuần này chúng ta cùng nhau đến xem buổi ra mắt phim của ảnh đế Châu đi.” Tiểu Vi là một cô gái hoạt bát, rất thân với Lý Nhiễm, hai người cùng chung sở thích, thường xuyên có thể trò chuyện một vài chủ để mà người khác không biết.

Triệu Dục thường tiếp xúc được với người trong giới giải trí, không biết kiếm đâu ra hai tấm vé buổi công chiếu phim của ảnh đế Châu. Lý Nhiễm nói được, sau đó chỉ thay quần áo, không trang điểm đã đến rạp chiếu phim.

Triệu Dục nói, buổi ra mắt mà bọn họ đến sẽ có nhà sản xuất đến bất ngờ, tối hôm đó Lý Nhiễm và Tiểu Vi quả nhiên đã nhìn thấy ảnh đế Châu người thật, Tiểu Vi che miệng kích động đến mức dậm chân, Lý Nhiễm cũng rất vui vẻ, mặc dù không kích động giống như Tiểu Vi, nhưng nhìn thấy diễn viên ngày trước yêu thích, dường như quay trở lại khoảng thời gian đó.

Không giống với Cao Lãng, Lý Nhiễm nghĩ về quá khứ càng không phải hối tiếc, mà là trân trọng. Cô từng mắc lỗi, cũng từng bị tổn thương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời cố gắng hết sức bù đắp sai lầm của mình. Vì vậy cô có thể bình hoà nhìn nhận quá khứ, khắc ghi những niềm vui ít ỏi kia.

Lý Nhiễm và Tiểu Vi đều không phải người hâm mộ điên cuồng, ngắm nhìn thần tượng từ xa đã thoả mãn rồi. Ảnh đế Châu xuống sân khấu, hai người cũng chuẩn bị rời đi, đi từ từ giữa mỗi hàng, Tiểu Vi tinh mắt nhìn thấy Cao Lãng, cô ấy kéo Lý Nhiễm, hơi kích động nói: “Chị Tiểu Nhiễm, chị nhìn kia có phải là chồng cũ của chị không?”

Lý Nhiễm từng nói cô đang ly hôn, Tiểu Vi tự động xếp Cao Lãng vào hàng chồng cũ, Lý Nhiễm nhìn qua theo tầm mắt của cô ấy, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Cao Lãng, đôi mắt anh sáng ngời, cơ hồ đi về phía bên này theo bản năng.

Nhà sản xuất đang tích cực giới thiệu ảnh đế Châu cho Cao Lãng, trơ mắt nhìn đại thiếu gia này đi về phía khán phòng, làm cho anh ta và những nhân viên khác đều rất lúng túng, chỉ có thể cười gượng ha ha: “Anh Cao hẳn là có chút chuyện, các vị kiên nhẫn đợi một chút nhé.”

“Không sao.” Ảnh đế Châu là một người rất dễ tính trong chuyện riêng, cho dù lúc này không dễ tính cũng chỉ có thể chờ đợi, bây giờ tìm được một nhà đầu tư dễ tính và hào phóng không phải là một chuyện dễ dàng.

Khán giả thấy anh đi về phía hai cô gái, hai cô gái đều mặc quần áo bình thường, ngoại trừ một người trong đó trông đẹp hơn chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt.



Lý Nhiễm thấy Cao Lãng đi đến đây, chỉ có thể đứng đợi.

Vô tình gặp nhau trong trường hợp trang trọng như vậy, anh mặc trang phục chỉnh tề, bởi vì khí chất trông quá bắt mắt, đã có người lặng lẽ nhìn sang. Cao Lãng không gặp cô mấy ngày, nhất thời có hơi cầm lòng, ân cần hỏi: “Một mình em đến xem phim sao? Có cần anh đưa em về không?”

Tiểu Vi hoàn toàn bị xem nhẹ, yếu ớt lùi về sau một bước.

Nhận ra có người đang nhìn bọn họ, Lý Nhiễm chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng từ chối Cao Lãng: “Không cần đâu, chúng em lái xe đến.”

Chúng em?

Trái tim Cao Lãng khó chịu, lướt qua bên cạnh cô, Tiểu Vi cười nhạt nhẽo với anh. Thấy chỉ là một cô gái quen mắt, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lý Nhiễm vẫn là một bộ dáng bình tĩnh muốn vạch rõ ranh giới với anh.

Anh tiến lên một bước, cô thì ung dung thản nhiên lùi về sau một bước.

“Vậy các em,” Anh khó khăn ngừng lại, “Đây là sắp đi rồi sao?”

Lý Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, Cao Lãng cố gắng giữ lại.

“Anh nhớ trước kia hình như em rất thích xem phim của Châu Diệu, lát nữa bọn anh sẽ đi ăn cơm cùng nhau, em có muốn đi cùng không?”

Lý Nhiễm nhẹ lắc đầu.

“Em thấy có vẻ bọn họ đang đợi anh, anh nhanh đi làm việc đi.” Bên đó vẫn luôn nhìn về phía bọn họ, Lý Nhiễm không bao giờ nghĩ còn có một ngày có thể được diễn viên mà mình thích liên tụcnhìn chăm chú.

Lý Nhiễm nói xong, kéo Tiểu Vi rời đi, Cao Lãng không kiềm chế được tiến về phía trước nửa bước, lại bị lý trí kéo lại.

Rõ ràng đã đồng ý không làm phiền nữa, sao anh lại muốn nuốt lời, anh rơi vào tự trách sâu sắc, chất vấn bản thân tận đáy lòng.

Mày lại muốn khiến cô ấy không vui vẻ sao?

Cao Lãng không biết, Lý Nhiễm quyết tâm sẽ không để tâm trạng của mình thay đổi theo anh nữa, anh xuất hiện hoặc không xuất hiện, đối với cô mà nói đều không có nghĩa gì cả, cô không muốn có dao động nào vì anh, chỉ muốn anh làm bố của Cao Quý Đồng, cùng anh nuôi nấng Quý Đồng trưởng thành.

Cao Quý Đồng ở trang viên chơi vui quên lối về, hai ngày gần đây Lý Nhiễm cũng có chút rảnh rỗi.

Cao Lãng thường xuyên không thể ngủ được vào ban đêm, điện thoại của Lý Nhiễm gọi đến, trong lòng anh dâng lên một sự bất ngờ, sau đó nghe thấy cô cẩn thận hỏi: “Hai ngày này anh có thời gian không? Nếu có, chúng đến cục dân chính một chuyến đi.”

Bọn họ đã hẹn đợi qua hết mùa hè này sẽ ly hôn, nhưng Lý Nhiễm cảm thấy bây giờ tình hình của Cao Quý Đồng khá ổn, đúng lúc cậu không ở đây, bọn họ có thể đến Cục Dân Chính trước, đợi qua giai đoạn nguội lạnh ly hôn một tháng, mùa hè này vừa khéo trôi qua.

Đầu bên kia điện thoại rất lâu vẫn không trả lời, lâu đến nỗi Lý Nhiễm nghĩ rằng anh định nuốt lời, bên kia mới truyền đến một từ “được” nặng nề.



“Vậy 3 giờ chiều ngày mai được chứ?”

Lý Nhiễm nói thời gian chính xác, Cao Lãng lại đáp được. Cúp điện thoại, Lý Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết Cao Lãng sẽ không dễ dàng làm trái chuyện mà bản thân đã hứa, nhưng con người anh đôi khi sẽ ngang ngược, may mà anh không làm khó cô nữa, cô tiến hành chuyện ly hôn rất suôn sẻ.

Ngày hôm đó đến Cục Dân Chính, thời tiết nóng đến mức dường như sắp nướng chảy người ta.

Lý Nhiễm mang một đôi giày vải bạt màu trắng bước xuống xe, hơi nóng bắt đầu quấn lên lòng bàn chân cô. Cô mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản với quần đùi jeans, đeo một cái túi vải. Có lẽ là trái tim có cảm giác, Cao Lãng cũng mặc áo thun trắng và quần jeans.

Lý Nhiễm không nhờ anh đón, hai người gặp nhau ở trước cổng cục dân chính, khi nhìn thấy cô, Cao Lãng thoáng ngẩn ngơ.

Cô vốn đã trẻ, ăn mặc đơn giản như vậy khiến cô trông giống một cô gái nhỏ ngây thơ. Anh tựa như trở về lúc bọn họ đang học cấp ba, giáo viên gọi cô lên bục giảng làm đề, cô mặc đồng phục học sinh màu trắng, rụt rè co người lại viết trên bảng đen. Anh chơi bóng rổ trở về, điềm tĩnh đứng ở cửa, giáo viên nén giận không dám mắng anh, anh cầm quả bóng rổ bằng một tay đi qua bảng đen, không cẩn thận làm rơi quả bóng bên chân cô. Quả bóng chạm nhẹ vào đôi nhân nhỏ nhắn trắng đến phát sáng của cô, anh nói xin lỗi rồi cúi xuống nhặt, cô cúi người theo bị đụng vào trán. Anh đau đến nỗi “úi” một cái, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô, những lời muốn mắng người ta cũng nuốt lại, cổ đầy mồ hôi, yết hầu bất giác động một cái.

Lý Nhiễm cũng ngẩn ngơ phút chốc, dưới ánh mặt trời chói chang, lại như thể nhìn thấy người đó cởi quần áo trên lưng cõng ánh sáng cho cô, chàng trai làm cho thế giới của cô sáng ngời trong thời gian ngắn.

Bọn họ sánh vai bước vào Cục Dân Chính, không có lời dư thừa nào.

Có nhân viên để ý đến bọn họ, thấy bọn họ còn trẻ lại xứng đôi, tốt bụng nhắc nhở: “Này, bên đó là nơi ly hôn, bên này mới là nơi kết hôn.”

Cả người Cao Lãng chợt khựng lại, sáng rực nhìn Lý Nhiễm, cuối cùng hỏi: “Lý Tiểu Nhiễm, anh thật sự không có cơ hội sao?”

Lý Nhiễm yên lặng cụp mắt xuống, không biết nói như thế nào.

Im lặng, là đáp án mềm mỏng của cô.

Nhận được đáp án, trên khuôn mặt thất vọng của Cao Lãng nở một nụ cười, “Nhìn anh đang hỏi gì thế này, em đừng sợ, chuyện anh đồng ý với em, sẽ không nuốt lời.”

Anh nói xong, cơ thể kéo căng của Lý Nhiễm hơi thả lỏng một chút, Cao Lãng có chút hối hận vì quá tập trung nhìn cô đến nỗi nắm được hành động nhỏ bé của cô.

“Chúng tôi không đi nhầm, cảm ơn anh.” Cao Lãng hiếm thấy đáp lại người nhân viên tốt bụng, sau đó sánh vai cùng Lý Nhiễm đi vào.

Quy trình sau đó, anh đều làm rất dứt khoát, ký tên của mình xuống một cách chỉnh tề.

Nhân viên làm xong quy trình, đưa một bản chứng nhận cho từng người, nhắc bọn họ nhận giấy ly hôn đúng hẹn, nếu quá hạn mà không đến, từ bỏ xử lý.

Đi ra từ Cục Dân Chính, cõi lòng Lý Nhiễm khoáng đạt.

Cô nhìn Cao Lãng bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng anh đã quay người lại, nói tạm biệt.

Nếu rời đi là sự bù đắp duy nhất anh có thể làm, anh sẽ như cô muốn. Anh không tỏ ra buồn bã vào lúc này, để cô thêm gánh nặng không cần thiết khi cô vừa cảm thấy được giải thoát.