Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 5 - Chương 65: Có Tiếng Không Có Miếng




"Có chuyện gì sao?"

"Vâng, kế hoạch bắt đầu khởi động, tuy nhiên phụ thân có vẻ như bận rộn a."

Nói đến đây Zetsu rốt cuộc không có nói nữa, tựa như đang đợi chỉ lệnh một dạng, còn về phần Obito liền không có đề cập rồi.

"Ra vậy sao...có vẻ như hơi sớm không?

Thôi được rồi,trước tiên đi tìm tung tích Thất Vĩ và Ngũ Vĩ trước."

Naori nhẹ nhàng thả xuống trên tay kiếm cắm xuống đất xoay người nói.

"Vì sao? Không phải từ nhất trở lên sao?"

"Không! Ngũ Vĩ và Thất Vĩ tung tích bí ẩn nhất, trước tiên bắt lại hai con này trước, nếu như bắt cái khác vĩ thú sẽ sớm kinh động khiến chúng đề phòng, về sau tìm kiếm Ngũ Vĩ và Thất Vĩ khó khăn hơn rất nhiều, dù sao bảy con còn lại tung tích đã nắm được rồi."

"Vậy như thế kế hoạch có thể kéo dài một đoạn thời gian cho công cuộc tìm kiếm đấy."

Zetsu nụ cười thu lại nghi hoặc. Chiếu theo ý Naori, vậy tương đương với tạm thời tha cho bảy con vĩ thú để tìm kiếm hai con kia rồi.

"Không có vấn đề, dù sao phôi xác thập vĩ cũng không yêu cầu trước sau, cộng với Bạch Zetsu trải rộng ra hẳn tìm kiếm cũng không quá tốn nhiều thời gian."

"Đã hiểu, như vậy được rồi nếu đó là ý của phụ thân, vậy liền đi trước."

Đợi đến khi Zetsu hoàn toàn chìm xuống biến mất, Naori lặng lẽ nhìn lên bầu trời lẩm bẩm lấy.

"Bốn năm sau, mà dù có thu hồi hết sức mạnh thế giới này, cuối cùng vẫn còn chiến tranh mà thôi, không biết kế tiếp đó Kenji sẽ làm gì??"

"Byako!!"

Khẽ nhíu mày môt cái, Naori miệng nhấp nhẹ một câu cuối cùng nhảy ra khỏi vị trí đang đứng.

Môt đầu bạch hổ từ trên đầu Naori ngay lập tức ngưng thực nhảy ra thế chỗ cho Naori, đồng thời hiện tại trong miệng vẫn gặm lấy một chiếc đầu lâu nhả xuống đất.

"Root?"

Chậm rãi đánh giá chiếc đầu lâu, Naori không khỏi miệng lẩm bẩm lấy một câu.

Nhiều năm như vậy, tên Danzo vẫn còn thật có tâm với nghề, nghĩ đến cái chết cũng không còn xa nữa.

Không tiếp tục để ý đến cái xác kia nữa, Naori tiếp tục nhắm mắt lại điên cuồng hấp thu tự nhiên năng lượng.

________

Đang tại trong phòng, Danzo thoáng mở trừng mắt ra, hắn nhận ra phong ấn lên một thành viên Root bị nứt gãy.

Nhiều năm trôi qua nhưng nỗi nhục ngày hôm đó vẫn còn canh cánh trong lòng đâu, thực sự hôm đó mặt mũi ném đến tận nhà bà ngoại, những năm nay hắn cũng điên cuồng thí nghiệm nghiên cứu, thành tựu lớn nhất có lẽ phải cảm ơn lần đó Itachi diệt môn, hiện tại Sharingan trên cơ thể nhưng nhiều lắm.

"Vẫn chưa đủ...vẫn còn thiếu rất nhiều..."

Âm thành khàn khàn vang lên, Danzo tự nói một mình, hắn tự nhận bản thân chưa đủ, lần đó Kenji dễ dàng đánh bại hạ nhục hắn, lần này tin tưởng vẫn vậy...nhiều Sharingan vậy cũng chỉ bảo toàn mạng sống câu kéo chút thời gian mà thôi...

"Sai, chúng ta đi."

"Danzo-sama? Chúng ta đi đâu?"

"Trở lại căn cứ phía đông, có một số chuyện cần làm, tạm thời cứ rời đi một thời gian."

_________

Hôm sau.

A a a a a~~~

"Sáng sớm ra, la hét cái gì vậy."

Gảy gảy đôi tai, Kenji mi mi mắt nhìn Kurenai, cái này nữ nhân lại có chuyện gì nữa.

"Không đúng..."

Ánh mắt hịp lại đảo xuống bên dưới, một nhóm bông bông chính tại phủ đầy giường.

"Trời ạ..."

Chính xác hiện tại Kenji đang tại bán nhân hình dáng, cả cơ thể không lưu bất kì thứ gì, hai tai chín đuôi trực tiếp mà xù ra...

"Ngươi...ngươi đừng qua đây!!"

Kurenai biểu thị sợ hãi, cả người đã co vào góc giường co rúm lại.

"Khoan!! Nói rõ một cái, ta chưa làm gì a."

"Ngươi còn nói chưa làm gì...ngươi...ngươi nhưng đang thoát hết quần áo... Ô ô.."

"..."

"Đồ chơi gì!! Vậy mà thật khóc."

Ngay cả Kenji hiện tại đều chậm lại câu chuyện, oan quá đã được miếng nào đâu...

Có tiếng không có miếng không phải phong cách hành sự... Có nên hay k... Không được!!

"Này...oan ta quá, ta đã làm gì ngươi đâu mà khóc, ngươi nhìn thấy ta thoát hết quần áo, còn nhìn thấy ta trạng thái này, thua thiết là ta mới đúng chứ."

"Hay, hay cho câu oan quá, ta sớm nghĩ đến ngươi không phải thứ gì tốt, thì ra con cáo kia cũng là ngươi biến thành."

Đến đây Kurenai khóc càng thảm hơn.

"Này! ngươi bình tĩnh lại, thế này đi, hiện tại ngươi nhìn ta thoát hết, để công bằng ta nhìn lại như thế nào, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta vậy liền không thua thiệt, chúng ta huề nhau không ai nợ ai.

"..."

"Đi chết đi!! Ô ô...."

Không khoa học, rõ ràng bản thân chịu thiệt.

"Thế hiện tại ngươi muốn gì a."

"Cắn chết ngươi..."

Mắt giữ tợn lên, khè nanh ra chính là kéo lại tay Kenji một ngụm cắn đi vào.

"A.. a. Đau."

Nhìn đến trên tay hai hàng máu tươi chảy ròng ròng rơi vãi trên giường, bên cạnh đó cắn xong rồi Kurenai bình tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt còn có một tia lo lắng.

Kenji hiện tại khác rồi, pháo hoa pháo bủng gì đều bắn ầm ĩ trong lòng, hi sinh một điểm máu, không tận lực tái tạo, vậy liền hạ hỏa được đối phương, khổ nhục kế xem ra phát huy rất tốt.

"Bình tĩnh chưa..."

"Gật gật đầu."

Nhìn cái kia khuôn mặt ngốc ngốc gật đầu, kém chút Kenji cười phun ra, đây cũng quá dễ lừa đi, điểm đó vết thương mà đau khéo bản thân chết không biết bao nhiêu lần rồi.

"Vậy tốt, ra ngoài nói chuyện đi."

"..."

Thấy ngồi im vẫn không nhúc nhích, Kenji không khỏi cau mày khó hiểu, đây là còn gì nữa.

"Thế nào? Còn chuyện gì nữa..."

"Ngươi trước mặc quần áo lại nói."

Kurenai mặt đỏ lên trực tiếp xoay người đi trước.

"Đều đã nhìn hết ngại ngùng cái gì."

Xì cười một tiếng, nhưng bản thân trên người vẫn là từ từ xếp ra dài đến một tấm áo, vẫn là tiêu biểu Akatsuki trang phục, dù sao mặc nhiều năm như vậy cũng có chút quen thuộc.

_______

"Vì cái gì?"

Kurenai không đợi Kenji mở miệng, ngay lập tức vào thẳng luôn vấn đề.

"Cái gì vì cái gì cơ?"

Kenji biểu thị vô cùng đơn thuần mơ hồ, cái này người khác nhìn vào xác thực tin tưởng mấy phần.

"Vì sao ngươi biến thành con cáo này lừa gạt ta."

"Oan quá, ta đâu có biến thành con cáo lừa ngươi...ta là từ con cáo biến thành người mới đúng chứ..."

"Ý gì?"

"Thì ngươi thấy đó, ta đâu phải loài người, ta nhưng hàng thật giá thật, không tin ngươi có thể xem hàng."

"Phi, ai thèm xem hàng ngươi."

Kurenai lại nghĩ đến đoạn trước kia, khuôn mặt không khỏi một tầng đỏ lên, cô không hề hay biết, đang đứng tại bán nhân Kenji trạng thái, tinh thần cô đang không ngừng từng chút ít bị mị hồ ảnh hưởng đến.

"Nghĩ xa quá đấy, ta nói là tai với đuôi ta kìa."

"Hừ, ta thừa biết, ngươi nghĩ ta nói đến cái gì."

Kurenai mặt lại một lần nữa thêm sắc màu, cuối cùng không nhịn được lại lấy tay sờ nhẹ lên tai.

"..."

Xoa xoa xoa...

"..."

Ha ha, vui thích..

Kurenai một lần nữa xoa xoa lại ngừng, kế tiếp đó lại xoa xoa, Kenji hiện tại ánh mắt mê li, cuối cùng lại tụt hứng, xong rồi lại dựng thẳng đuôi lên híp mắt ve vẩy, ý tứ chính là "nào tiếp tục xoa đi."

"Hừ, coi ta là... "

Xoa xoa xoa

"Trò... "

Xoa xoa xoa.

"Đùa ngươi..."

Xoa xoa xoa.

"Sao!!"

Bị đùa nghịch đến sắp hỏng, Kenji một đầu tóc xù, ánh mắt chính là muốn ngay lập tức ăn thịt Kurenai vậy.

"Nào, được rồi, xin lỗi...nghịch có chút vui vẻ..."

Kurenai một tay kéo lấy đuôi, một tay khoát ra biểu thị đầu hàng không chơi nữa, mới hòa hoãn đôi chút. Đầu và đuôi Kenji luôn là yếu điểm a, đuôi còn đỡ nhưng bị công kích vào đầu liền bất khả kháng cự.

"Ngươi hết giận sao?"

"Ừ, kém một chút liền quên mất, ta đang giận ngươi mà nhỉ?"

Như chợt bừng tỉnh nhớ ra, Kurenai khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên chuyển sang chế độ lạnh nhạt, một câu cũng không có nói nữa.

"Trời ạ, ngươi bị điên à!! "

Hành hạ nửa buổi, giày vò ta nửa buổi, rốt cuộc là vì bản thân quên mất đang giận ta, còn có cái gì khác vui vẻ hơn cách nói không...

"Khích, đùa ngươi chút, ta vẫn chưa biết tên ngươi."

"Ừ, quên mất, ăn ngủ với nhau, có danh vợ chồng nhưng vẫn chưa biết tên nhỉ, ta tên Kenji."

"Ai danh vợ chồng với ngươi, đừng có ăn nói linh tinh."

Liếc mắt một cái, Kurenai mặt chôn thật sâu xuống, có lẽ cũng chỉ là che dấu đi khuôn mặt đang nóng rát mà thôi.

"Ngủ cũng ngủ với nhau rồi, ta cả cơ thể cũng thoát sạch sẽ rồi, không phải vợ chồng thì là gì, đây là ngươi phải chịu trách nhiệm chứ còn làm sao."

Kenji một mặt hào khí ngút trời, ta đây nói vô cùng có lí, hất cằm vênh váo tự tin nói.

"Này, ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy..."

"Nãy chưa nói à, ta nhưng là Thiên Hồ, Thiên Hồ đại nhân, tổ tiên hồ yêu dòng máu cao quý, là tạo vật hoàn mĩ nhất trên thế gian này."

Hât cằm lên nhìn trời, bộ dáng vô địch thật tịch mịch, có bao nhiêu nổ liền nổ bấy nhiêu.

"Tuy không biết Thiên Hồ là cái gì...nhưng thật sự Thiên Hồ đó, có phải ai cũng không biết xấu hổ như ngươi không..."

Kurenai che nửa khuôn mặt lại, biểu thị ta không có quen biết người này.