Đêm nay anh mất ngủ, phải nói là không thể nào mà ngủ được .Qua ngày mai anh phải đi tìm Cẩn Vy, anh phải tìm con trai của mình mới được.
Qua ngày hôm sau Cẩn Vy không có đi làm ,căn bản cô đã nghỉ việc ở công ty rồi.
" Anh đến đây làm gì. "
" Anh muốn gặp con ."
" Con gì ở đây ."
" Con của anh, anh biết hết rồi.."
" Nếu em không cho thì anh cũng sẽ tự mình tìm mà thôi, 2 đứa con của anh đang học chung với Lý Kim ,mà Lý Kim là con của Lý Kỳ và Tiểu Mân."..
Biết rồi thì thì sao chứ, cũng đâu có thể trở về như trước được đâu .
" Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em ,anh sẽ không để cho bà ta làm hại em và con đâu. "
" Cẩn Vy sau không cho Dục Thịnh vào nhà đi ,ở ngoài nắng lắm ."
" Dì à."
"Dì nói giúp con với ."
" Um. "
" Vào nhà đi ,đứng bên ngoài hành xóm thấy thì kỳ lắm ."
"Dạ ."
Sau đó thì 2 người họ cũng vào trong nhà.
"Em suy nghĩ lại đi ,con của em cần cha mà ,.."
"Đó cũng là con của anh ,có anh thì em mới sinh ra tụi nó được, em không thể giữ nó 1 mình được, ông nội cũng rất mong được bế chắt ."
"Dục Thịnh nói đúng đấy ,con nên đem nó về nhà họ Tân nhận tổ quy tông đi. "
" Ừm được rồi, với điều kiện là tôi không muốn nhìn thấy mẹ của anh. "
"Được, không thấy đâu ,bà ấy không có ở nhà chính ."
" Dì đến nhà chính ở luôn đi ,ở đó cho đông vui. "
" Um "
—##
2 ngày sau thì Cần Vy cũng đã đến nhà chính ở ,2 đứa nhóc cũng khá là vui khi được ở trong 1 căn nhà lớn đến như thể .
" Ba đây là nhà của ba sao."
" Um, nhà của ba. "
" Du Hạo mau lại đây với ông nội. "
"Dạ."
" Du Minh lại đây với ông cố ."
"Dạ được. "
Cái này liệu có phải là sự thật không vậy, Cần Vy dường như không thể tin vào sự thật nữa rồi .
" Cẩn Vy cực khổ cho cháu rồi ."
"Ông nội, không sao ạ. "
" ปี ,chau van ngoan nhu trudc. "
"Dạ."
Lát sau thì cả nhà vào trong ăn tối, bữa cơm diễn ra rất suồng sẻ.
"Em ăn thịt gà đi."
" Um."
Dục Thịnh cảm thấy rất vui ,dù là không đủ thành viên trong gia đình, nhưng mà bà ta không đáng được trân trọng 1 chút nào cả.
Đã làm thì ráng mà chịu vậy ,anh cũng đã chịu đựng rất nhiều thứ rồi và bây giờ không thể nào chịu thêm được nữa .
Buổi tối Dục Thịnh và Cẩn Vy ở chung phòng, cô thật sự rất là ngại khi phải đối diện với người đàn ông này .
" Đồ đáng ghét, yêu mà không dám nhận ."
" Không phải tại anh à ..."
"Được, được là tại anh hết.."
" Anh định làm gì đây ."
"Em là vợ anh ,làm gì cũng phải hỏi à. "
" Phải hỏi, hôm nay không được đâu. "
"Tại sao."
" Em vita ve nha , khong muon dau."
o dau ma ra cai ly do dang chet nhu vay chu...
"Vậy thì đi ngủ thôi, cũng trễ rồi ."
"Ừm."
Cần Vy gật đầu, rồi sau đó thì 2 người cũng lên giường nằm.
" Cám ơn em đã sinh con cho anh ."
"Em không nghĩ là sinh đôi. "
" Ồ ,vậy xem ra anh quá là mạnh ,gen mạnh cái gì cũng mạnh hết."
" Nói xàm là hay. "
" Anh nói đúng mà ,2 đứa nó bây giờ rất đẹp trai nha ,lớn lên sẽ tốn gái lắm đấy ."
" Giống như anh vậy đó hả."
" Chắc vậy .
"Em sẽ không cho nó quen nhiều người như anh đâu ."
" Thì em cứ xem đó là sự trải nghiệm đi ,."
Đúng là hết nói nổi mà, 2 người nói đủ thứ chuyện ở trên trời dưới đất .
Sau đó thì cũng đi vào giấc ngủ, sau 5 năm thì anh cũng đã được ôm vợ mình ngủ 1 cách ngon lành nhất và không phải sợ cô ấy bỏ chạy nữa rồi .Lần này sẽ không cho Cần Vy đi đâu hết, anh phải trói buộc cô ấy lại mới được,đi 1 lần hết 5 năm trời, anh mà đề cô đi thêm lần nữa thì chắc là sẽ hết bà thanh xuần luôn quá ,anh không thể nào mà chờ được nữa đầu. ..
Tình cảm của anh nó hơi muộn, nhưng mà cũng xứng đáng đấy nhỉ .Đến cuối cùng thì cũng đã được ở bên cạnh người mà mình yêu rồi, đây chính là hạnh phúc, nụ cười cũng đã bắt đầu nở trên môi của người đàn ông này.