Một lát sau thì cô cũng ngủ thiếp đi ,cô ngủ quên đến bản thân của mình cũng không hay luôn,, có thể là do bản thân của mình đã quá mệt mỏi rồi .
Dục Thịnh cũng tắt điện thoại rồi đi ngủ.
Ở nhà chính bây giờ chỉ còn lác đác vài người mà thôi .
Tân Đại mệt mỏi quá cho nên cũng đã lên phòng nghỉ ngơi rồi .
" Tân Đại con ra đây với mẹ." bà ta liền kéo con trai mình ra bên ngoài,cụ thể là ở ngoài sân.
" Có chuyện gì vậy mẹ ."
" Thì có chuyện cho nên mới muốn nói với con đấy ."
"Con nói cho mẹ biết đi ,Dục Thịnh chết có liên quan đến con hay không đây, con nói thật cho mẹ biết đi để mẹ còn giải quầy nữa chứ."
"Giải quyết cái gì ."
" Vậy là con làm à, Tân Đại con điên rồi hả ,nó là em của con đấy." .
"Em gì mà em chứ,nó không phải là em của con ,mà mẹ cũng đâu có công nhận nó là con đâu,20 mấy năm qua con đâu có đuôi. "
"Nhưng mà Tân Dương mà biết được thì mẹ con chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy ,đến cơm cũng không có mà ăn đầu ."
"Mẹ nói vậy thì nó hơn chúng ta rồi, nó chết cũng có cơm ăn , người ta đem hoa đến ê hề luôn kìa ."
"Con.."
" Mẹ yên tâm đi nó chết rồi, chết là hết cho nên sẽ không có chuyện gì đâu .Bây giờ mẹ chỉ nên tập trung vào đám cưới của con của thôi,mấy tuần nữa là tới rồi. "
"Ừm ."
Nói xong thì Tân Đại cũng liền rời đi .
Tố Trinh bà ta sợ sẽ có người biết, nếu không thì bà sẽ không biết giải thích làm sao với Tân Dương nữa. Không biết là ba chồng có về đây hay không nữa ,ông ấy rất yêu thương Dục Thịnh,vậy cho nên sẽ không thể nào mà chấp nhận được cái sự thật phũ phàng này đâu .
Và bà cũng không thể nào nói ra ,vì Tân Đại cho nên đành để nó ở trong lòng vậy ,sống để bụng và chết sẽ mang theo xuống dưới mồ.
Qua mấy ngày sau thì Dục Thịnh cũng đã trở về ,mấy ngày này thì anh chỉ ở trong nhà mà thôi. Từ sáng đến tối
cứ ở trong phòng, việc ăn đến việc học hành điều như vậy , rượu và thuốc lá anh cũng đã giảm hết mức có thề rồi .Cách 2 đến 3 ngày thì Lý Kỳ và Diệp Khắc cũng hay đến thăm anh, cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng và bình yên như thế thôi...
"Mày có thấy chán khi phải ở nhà như thế này không ."
" Cũng hơi chán , nhưng mà không muốn ra ngoài mắc công lại có chuyện ."
" Ừ ở đây cũng an toàn ."
" À mày và Cẩn Vy sao rồi."
"Sắp kết thúc. "
" Chán rồi à. " Lý Kỳ cười cười.
" Mày không thích Cẩn Vy à ,dù sao thì cũng đã ở chung 1 thời gian rồi, vã lại tao thấy cô gái đó cũng có ý với mày đấy ,khi mày bệnh Cẩn Vy cũng chăm sóc mày còn gì."
" Vẫn không thích."
"Gái đẹp đó trời."
" Không thích là không thích, từ đầu thì tao chỉ muốn chiếm hữu mà thôi. "
" Bây giờ chiếm được rồi thì liền đá người ta. "
"Ừm ,đây chỉ là cuộc giao dịch mà thôi,ngay từ đầu đã nói trước rồi '"
"Ừm. ".
Cẩn Vy đứng bên ngoài đã nghe hết, cô vừa mới đi học về ,lúc này định qua thư phòng hỏi anh muốn ăn gì thì cô sẽ làm cho anh ăn, nhưng mà không ngờ lại nghe được chuyện này.
Là do cô đã hy vọng quá nhiều mà thôi, cô đâu có tư cách gì mà trách móc anh ấy đâu và càng không có tư cách đòi hỏi tình yêu của anh ấy .
Sau đó thì cô liền trở ra phòng khách, cô ngồi xuống ghế sofa rồi để balo ở kế bên ,bên cạnh đó thì có giá đỡ của bức tranh .Hôm nay cô đã hoàn thành xong 2 bức tranh, 1 bức là vẽ phong cảnh còn 1 bức là vẽ trường học.
Tranh là để ngắm mà ,cô ngắm nó rất lâu rồi sau đó thì lại suy diễn ra mọi thứ.
Cô gặp anh ở trường học cho nên cô muốn vẽ xem như là để làm kỹ niệm mà thôi. Ai mà biết được sau này cô không có hứng thú vẽ nữa thì sao đây ,tranh thủ bây giờ vẫn đang ngồi ở ghế nhà trường cho nên cũng phải biết tận dụng 1 chút mới được..
Sau đó thì cô liền cởi áo khoác ra rồi đi vào trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Lúc đầu Dục Thịnh bảo là tìm người giúp việc, nhưng mà cô thấy bản thân mình làm được cho nên đã tự làm luôn,mấy công việc này làm cũng rất nhanh mà nó sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu .
Quần áo thì đã có máy giặt rồi ,rửa chén cũng có máy rửa luôn,ngay cả việc quét nhà thì cũng đã có rô bốt vệ sinh luôn .Vậy cho nên cô chỉ thường lao nhà và đi chợ nấu cơm mà thôi, đối với cô làm mấy cái này không mệt gì cả , ngược lại còn giúp cô vui vẻ hơn nữa ,chứ Dục Thịnh rất ít nói chuyện, cô thường làm việc để còn giết thời gian nữa .