Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình

Chương 39: Trừng Phạt




Cần Vy bây giờ không biết nên làm cái gì nữa đây, thật sự mà nói thì cô không tin bà ta chính là mẹ ruột của Dục Thịnh bởi vì không có người mẹ nào lại làm như thế với con trai của mình cả ,cô là người ngoài thì không nói gì đi nhưng ngay cả con ruột của mình mà lại đối xử như thế, chẳng trách khi cô hỏi thì anh ấy lại buồn và không muốn

nhac den nนa.

Đúng là đời mà ,nhà giàu cũng chưa chắc đã sướng mà nhà nghèo cũng chắc gì đã khổ.

Về đến nhà thì thấy Dục Thịnh đã về rồi, chẳng phải anh ấy nói là đã về trễ ư ,vậy mà cô còn về trễ hơn anh ấy

ทนัล ch .

" Hôm nay em không đi làm ,từ chiều đến giờ em đã đi đâu." Dục Thịnh ngồi ghế sofa ở phòng khách, hai mắt nhìn cô như đang chất vấn.

" Hôm nay sinh nhật của Tiểu Mân cho nên đã ra ngoài chơi cùng với cậu ấy. "

" Ư ,lại đây ngồi xuống. "

" Vâng. "

Nghe được câu trả lời thì Dục Thịnh cũng đã dịu xuống, tâm trạng cũng đỡ hơn ,trên tay anh cẩm điếu thuốc lá rơi đưa lên miệng của mình .

" Anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

" Tôi hút lâu rồi,em đừng nói nữa, tôi không bỏ thuốc được ."

"Ừm.,"

" Em uong bia a. "

" Um ,co uong 1 chut. "

"Em thân là con gái vậy mà cũng dám uống,lỡ như gặp người xấu thì sao đây ."

" Sẽ không đâu ."

" Hay nhỉ, biết chắc chắn bản thân mình không bị gì luôn ."

"Xin lỗi, em sai rồi ."

" Lan sau ding uong nda ."

" Vâng ,em biết rồi." .

"À mà Dục Thịnh anh và mẹ của anh. "

" Rầm." Mới nghe tới đây thôi thì anh liền đập tay xuống bàn .

"Đừng nhắc bà ta trước mặt tôi ,với lại em nên biết chừng mực đi đừng nghĩ tôi chiều em rồi em muốn nói cái gì thì nói làm cái gì thì làm ."

"Em ...em .. không có ý đó."

" Vậy ý của em là gì, tại sao lại nhắc bà ta trước mặt tôi vậy hả ." Dục Thịnh quay qua bóp cắm của Cần Vy .

" Đau.. đau.. em đau."

"Đừng xen quá nhiều vào cuộc sống của tôi., nếu không thì đừng có trách." .

Sau đó thì Dục Thịnh liền đè Cần Vy xuống ghế sofa.

"Um .ư."



" Anh...nhẹ nhàng đi mà...ưm ..đau ...đau em ."

" Có đau thì mới nhớ chứ ,là do em chọc tôi trước ."

Rất nhanh sau đó thì cả 2 đã trần trụi cả rồi .

" Vào .. vào phòng .".

Dục Thịnh dây dưa 1 hồi lầu rồi mới kéo Cẩn Vy vào trong phòng ngủ .

" Ư ...ưm..."

"O.âhhhh."

"Bạch. Bạch. bạch."..

"Ư....a ..Dục Thịnh .."

" Tôi đây."

"Xin lỗi anh là em sai rồi,em không nên nhắc chuyện đó ."

" Um. "

"Dừng lại đi anh ,chúng ta vừa mới làm hồi đêm qua rồi mà ."

"Quá muộn rồi, là em chọc tôi trước mà .." Dục Thịnh càng lúc càng đâm sâu hơn nữa .

"Bạch ...bạch .bạch. ".

Dục Thịnh rút ra ,tinh dịch liền bắn lên bụng của cô .Cơ thể của Cẩn Vy nhạy cảm vô cùng,cả người cứ run lên bần bật.

"Um ..ư."

" Hừ. .ư." Dục Thịnh khẽ thở dốc ,anh cúi người hôn lên tai của cô ,bàn tay thì sờ lên môi của Cẩn Vy .

" Anh định làm gì ."

" Hôn em chứ gì. "

"Ừm."

Dục Thịnh đè lên người của Cẩn Vy, môi lưỡi cứ dính chặt vào nhau mà không hề có kẽ hở nào cả.

"Um .ư."

"Em sao vậy ."

" Hơi đau 1 chút."

" Tôi hôn mạnh quá hả. "

" ปm ."

" Tập dần đi ,sau này chia tay rồi thì em cũng sẽ ở bên người khác mà thôi ."

Anh ấy không nói là suýt chút nữa cô đã quên bản thân của mình luôn rồi,cô chỉ là tình nhân chứ đâu phải là bạn gái của anh ấy đâu .

" Nghĩ gì thế, định không quen bạn trai à, tính sống 1 mình đến cuối đời à ."



" Chuyện này em chưa nghĩ đến ,vậy còn anh thì sao ."

" Tôi không trả lời được, tính tình tôi thất thường lắm ,chắc có lẽ sẽ không ai chịu được tính tình của tôi đâu ."

" Sẽ có mà, nếu người đó yêu anh thì sẽ chịu được mà thôi." .

" Sẽ không đâu , tôi sợ yêu lắm rồi, tôi sợ sau này sẽ phải gặp người như bà ta thì mệt cả đời ."

"Em hiểu rồi ." cô sẽ không nhắc đến cái tên Tố Trinh đó nữa ,ai biết đâu nhắc đến sẽ bị anh ấy chửi cho 1 trận y như lúc nãy thì sao đầy...

"Ngủ đi ."

" Cẩn Vy mai tôi đưa thẻ cho em ."

" Vâng ,cảm ơn anh ."

" Cảm ơn gì chứ, tôi sống xồng phẳng mà ,cái gì thì ra cái đó thôi ."

"Ừm." nghe xong cô có chút buồn ở trong lòng .

" Hoc xong roi em co muon hoc len cao nua khong, neu muon toi cho tien em .".

" Không,em học bao nhiêu đây là đủ rồi, còn anh định học lên thạc sĩ à. "

" ừhm, ."

" Anh giỏi thật đấy." .

" Có gì đâu ,có điều kiện thì học thôi ."

" Um. "

Anh ấy học vậy cũng tốt ,dù sao thì bận bịu như vậy thì sẽ không nghĩ đến những chuyện buồn, những chuyện không đầu kia nữa.

" Dục Thịnh anh bị trầm cảm hả."

" Em biết rồi sao ."

" Ừm,em thấy trong tủ có mấy lọ thuốc .'"

" Ừm,đúng là có bị trầm cảm a,với lại cũng hay bị mất ngủ nữa , nhưng mà mấy tuần nay cũng đỡ rồi, tôi không có

bi mat ngu nla. "

"Vậy cũng đỡ, được cái gì thì hay cái đó." Cẩn Vy dụi vào trong lồng ngực của anh...

" Uống nhiều thuốc cũng không tốt cho anh lắm đâu. "

" Thì tôi cũng đang hạn chế đây này." .

"À em đừng có chọc giận tôi nữa , chứ nếu không là tôi lại nổi điên lên đấy, đến khi đó bệnh lại càng nặng hơn nữa.".

" Vâng ,em biết rồi "

" Việc ở nhà hàng em nghĩ đi, ở nhà đi học và vẽ tranh là được rồi ,khi rảnh thì nấu cơm cho tôi ."

' Ừm.".

Như thế này cũng được, chứ mỗi lần đến nhà hàng thì lại đụng mặt với Châu Xuân ,cô cũng sợ cái cảnh phải bị đánh ghen lắm rồi, đến khi đó không chừng cô sẽ bị đánh tơi bời đến nhập viện cho mà xem ,Châu Xuân không phải là người bình thường đâu ,bởi vì cô đã bị cô ta đánh rồi cho nên mới biết sức mạnh của người con gái đó nó như thế nào, phải nói thì nó rất là đáng sợ .