Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình

Chương 17: Theo Tôi Về Nhà




Càng làm càng hăng say hơn thì phải ,ngay lập tức anh liền kéo áo sơ mi của Cẩn Vy xuống .

" Ưm ..ư .." Dục Thịnh hôn rồi vùi đầu vào trong cổ của Cẩn Vy .

" Dục Thịnh xin anh đấy, đừng làm ở đây"

" Bây giờ còn muốn ra điều kiện với tôi nữa sao. " .Dục Thịnh liền bóp cằm của cô ,ánh mắt có phần tức giận

" Ở đây có người " Bản thân của cô không muốn thêm nhục nhã nữa đâu ,bấy nhiêu đây là đủ lắm rồi .

" Dục Thịnh còn không thì anh cho tôi ứng lương trước 1 năm đi , tôi đi làm không công cho anh , tôi không làm tình nhân nữa ." .

" Ngô Cẩn Vy cô tưởng cô là ai mà muốn làm gì thì làm hả ,bộ tôi đây là cấp dưới của cô hay gì ."

" Tôi không có ý đó. "

" Cô chính là như vậy ,sáng nắng chiều mưa không thể nào hiểu được ." .

" Được rồi, theo tôi về nhà ." nói xong anh liền cầm áo khoác rồi rời đi , Cẩn Vy cũng chạy theo anh ..

Ngồi vào ghế lái ,Dục Thịnh liếc mắt qua nhìn cô .

" Nhìn cái gì. "

" Anh say rồi có lái xe được không ."

" Được. " .

" Ngô Cẩn Vy bắt đầu từ ngày mai cô chuyển qua nhà tôi ở , tôi nói cái gì thì cô cũng phải nghe lời,cấm cãi lại tôi,còn tiền thì không thiếu đâu ."



" Được ,cám ơn anh "

" Đây là công sức của cô mà ,có gì đâu mà cám ơn chư. " Dục Thịnh vừa lái xe vừa nói móc .

" Dục Thịnh tôi ở bên cạnh anh trong bao lâu đây ."

" Khi nào tôi chán thì thôi "

" Vâng , tôi biết rồi ."

" Trong thời gian này cô không được qua lại với đàn ông khác, rõ chưa ."

" Vâng , tôi biết rồi. " .

Có quá là nhiều điều kiện , nhưng mà cô phải chấp nhận mà thôi,cái này là do cô tự nguyện cơ mà , không thể trách người ta được, chỉ là cảm thấy hơi tủi thân 1 chút mà thôi .

Cẩn Vy không dám nhìn anh nữa ,cô cứ đưa mắt nhìn ra bên ngoài mà thôi .Như vậy cũng cảm thấy đỡ ngại và hồi hợp hơn .

Dục Thịnh cảm thấy cô ta rất lạ đấy , giống như là đang sợ anh vậy và không dám nói chuyện .Còn Châu Xuân thì khác nếu mà ngồi chung như thế này thì sẽ nói chuyện không ngừng nghỉ ,và cũng tìm cách thân mật với anh hơn. .

Haiz ,đúng là lạ thật mà , phụ nữ không ai giống ai hay sao ,hay là bản thân của anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi .

Dục Thịnh cười trừ sau đó thì cũng tập trung lái xe , Cẩn Vy cũng không nói chuyện nữa bởi vì cô đâu biết nên nói cái gì đâu .

Vì dì cô sẽ làm tất cả mọi thứ , người như Dục Thịnh sẽ rất nhanh chán mà thôi, nghe nói người bên cạnh ở lâu nhất thì cũng chỉ có 3 tháng mà thôi, còn không thì sẽ vài tuần hoặc 1 tháng đến khi đó thì cô sẽ được tự do mà thôi .

Đến khi chấm dứt thì cô và anh ta sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa ,cô cũng sẽ không thích anh ấy nữa đâu , thích người ta nhưng mà đối phương vẫn luôn nghĩ xấu về mình, cái cảm giác đó thật sự khiến cho cô mệt mỏi vô cùng, vừa mệt vừa không có động lực nữa chứ. .

Người đàn ông này chỉ quen qua đường chứ không hề yêu đương thật lòng ,Châu Xuân còn bị anh ta đối xử như vậy thì cô là cái thá gì chứ ,cô sẽ không là gì ở trong cuộc đời của Dục Thịnh đâu .

Thôi thì tới đâu thì hay tới đó đi ,bản thân cô cũng không dám ước mơ cao sang gì đâu ,thanh xuân cứ để cho nó trôi qua đi ,bởi vì bản thân cô chỉ mong mình có 2 cuộc sống bình yên mà thôi, thanh xuân cứ mặc kệ cho nó trôi qua từng ngày đi ..



Đợi khi có tiền rồi thì cô nhất định sẽ cứu dì My ra ,cô không thể nào để cho dì ấy ở trong đó được mặc dù dì ấy đã sai rồi, nhưng mà bản thân cô không thể nào nhìn thấy dì ấy chịu khổ được đâu .

" Nghĩ gì vậy , đến nơi rồi ."anh quay qua nhìn Cẩn Vy.

" Vâng , tôi biết rồi ." .Cô liền đáp lại.

" Anh ở đây ."

" Ừm, tôi ở có 1 mình mà thôi ."

" Vâng. " Cẩn Vy thấy anh xuống xe thì cô cũng đi xuống theo .

Xe đậu ở gara , hai người đi 1 khoảng rất xa rồi mới đi vào trong thang máy.

" Ting. ." thang máy mở ra ,hai người cũng đi vào.

 Cẩn Vy nhìn thấy tầng 20 , vậy là Dục Thịnh sống ở tầng đó .

Ở trong thang máy chỉ có 2 người mà thôi, Cẩn Vy thì nhìn chằm chằm xuống dưới đất .

" Ở dưới chân có cái gì mà cô nhìn mãi vậy ."

" Tôi .." chẳng lẽ cô phải nói là cô đang tránh né anh ư ,như vậy thì nó quá thẳng thắn rồi.

" Tại tôi thích "

" Ồ , thích cắm đầu xuống đất bởi vậy không giàu nổi mà. " .

Có cần phải nói những lời khó nghe như vậy không chứ , giàu là thích nói chuyện ra sao là nói có đúng không, từ khi gặp nhau đến giờ thì cô thấy Dục Thịnh cứ thích móc họng của cô không đấy , không chọc tức cô là anh không vui ,ăn không ngon và ngủ cũng không được ngon giấc .