Kì Hân tắm xong liền trèo lên giường, cẩn thận khóa cửa lại.
Cô lăn qua lăn lại ra sao cũng không ngủ được, nằm chửi tên Trần thiếu gia kia:
" Thật đáng ghét. Thì ra hôm đó đều là đóng kịch! Đóng cũng thật xuất sắc đi!"
" Quả là kiêu ngạo! Anh nghĩ mình là ai? Là ai chứ? Đồ mặt ngựa thối tha! Bản cô nương đây bây giờ còn phải nhịn, nhưng sau này tuyệt đối không tha cho anh! Làm vị hôn phu 3 năm? Được! Ta đợi! Sau đó kết hôn? Được! Kết hôn xong liền ly hôn! Vẹn cả đôi đường!..."
Cô nằm đó chửi bới lọan xạ, không biết ở cạnh phòng mình, có một người sắc mặt vô cùng u ám. Anh nhìn vào tường như muốn đâm thủng tường, xuyên qua đó trừng trị tên nha đầu thối không biết phải trái kia!
Tại sao anh lại nghe được?
Đây vốn dĩ là phòng không cách âm! Mọi âm thanh từ bên kia đều có thể truyền qua bên này. Mọi đông tĩnh của cô, anh đều có thế biết.
Kì Hân vẫn vô cùng ngây thơ, vắt chân lên chửi đến tám đới tổ tiên nhà anh ta, chửi cho đến khi bõ tức thì chuông điện thoại vang lên...
Cô nhìn thấy tên trên màn hình, lòng nhảy nhót loạn xạ. Anh ngồi bên phòng kia cũng có thể nghe thấy...
" Alo..." Cô nhấc máy, lập ức từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp như ánh mặt trời. Cô nhắm mắt cũng có thể tuưởng tượng anh lúc đó như thế nào.
" Minh, sao lại gọi cho em vậy?" Giọng nói cô dịu dàng như nước, giống như mèo con được cưng chiều.
" Không sao... Bảo bối, em có khỏe không vậy?"
" Em rất khỏe, cũng rất nhớ anh! Bao giờ anh về nước?"
Minh bật cười:
" Bảo bối, xử lí xong chuyện anhh liền về nước, được không?"
...
Nói xong, cô liền cúp máy. Nhớ đến thanh mai trúc mã, cảm giác ngọt ngào lại tràn ngập.
Anh ở phòng bên kia nheo mắt, cả người tản ra hơi lạnh.
Đây có thể coi là "ngoại tình" không?
...