Duy Khánh nhìn một đống xác chết nằm ngổn ngang, nhìn bàn tay của mình, thở dài một cái..
Anh đi ra ngoài, thấy Kì Hân và An Vĩnh Phong đang đứng chờ mình ở bãi đỗ xe. Kì Hân lo lắng không yên, đi đi lại lại như kiến bò trong chảo lửa. Trái lại, An Vĩnh Phong ung dung nhàn nhã khoanh tay đứng bên cạnh, thoải mái dựa người vào xe của anh.
Duy Khánh từng bước đi đến chỗ bọn họ. Kì Hân thấy anh thì xúc động muốn khóc, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.
- Anh không sao chứ?
Duy Khánh mỉm cười xoa đầu cô:
- Không sao cả.
Kì Hân buôn Duy Khánh ra. Cô thấy vết máu trên đầu anh thì hoảng hốt:
- Duy Khánh, đừng lừa em. Chúng ta đi bệnh viện. Anh nhìn đầu anh xem, tại sao lại ra nông nỗi này chứ..
Nhìn thấy cô khóc, không hiểu sau tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng. Anh chặt cô:
- Em không thấy anh vẫn ở đây với em sao? Anh không sao hết, đừng khóc.
Trong lòng anh có chút cảm động. Cô chính là người đầu tiên quan tâm lo lắng cho anh như thế này. Nhưng sự cảm động trong đáy mắt bỗng chốc bị vùi lấp hoàn toàn. Thay vào đó là sự lạnh lùng, chán ghét, và còn có căm hận..
=========
Duy Khánh làm cách nào cũng không thể ngủ được. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn Kì Hân yên bình ngủ bên cạnh mình.
Anh cẩn thận chỉnh lại chăn cho cô, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại..
Duy Khánh xuống quầy bar của biệt thự, lấy rượu, rồi cầm một chai nốc cạn.
Anh thực sự rất rối loạn. Mọi thứ dường như bị đảo lộn. Anh rất mệt, rất khó chịu. Anh ngàn vạn lần cũng không muốn tiếp tục nữa.. Anh không muốn tiếp tục trả thù, anh không muốn nhìn cô đau khổ. Anh cái gì cũng không muốn.
Lần đầu tiên gặp cô, chính là tại bar A.W. Lúc đó cô mặc một bộ quần áo đông, còn khoác áo mưa bên ngoài. Lớp trang điểm làm cho khuôn mặt cô vô cùng khó coi. Lúc đó anh còn chưa biết về bệnh tình của cô, còn kéo cô lại. Kết quả là máu của cô phun đầy mặt anh, làm bẩn quần áo của anh.
Lần thứ hai gặp, chính là ở nhà hàng Galaxy. Cô cùng bố mẹ đến, xinh đẹp tựa như nữ thần..
Sau đó cô đến nhà anh ở. Đầu tiên anh không quan tâm đến cô. Nhưng càng ngày càng thấy bản thân mình mất kiểm soát, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Anh thích cái vẻ đáng yêu của cô, vẻ tình nghịch của cô, từng cử chỉ của cô. Cái gì anh cũng khắc sâu vào trong đầu, không thể quên được.
Nhưng ông trời đang trêu đùa họ đúng không? Bố cô lại là người giết chết bố mẹ anh..
Cô là người vô tội, không liên quan một chút nào đến việc này hết. Nhưng anh không thể quên. Khi anh tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ mình bị giết. Lúc đó anh chỉ mới sáu tuổi..
..Nhưng thực xin lỗi cô.. Con gái của kẻ thù cũng là kẻ thù. Tha cho kẻ thù chính là tự ngược đãi bản thân mình..
Anh yêu cô, yêu vô cùng, nhưng tất cả những gì anh phải trải qua, phải chịu đựng đã thấm vào máu anh. Vĩnh viễn không thể xóa đi.
Duy Khánh tiếp tục nốc cạn chai rượu. Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Anh gạt nút xanh, đầu dây bên kia lậ tức truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái:
[ Anh Khánh?]
- Tiểu Hy?
[Em đã khỏi hẳn bệnh rồi. Vé máy bay cũng đã đặt rồi. Ngày mai em về với anh.]
- Sớm như vậy sao? - Duy Khánh bóp trán.
Mục Hy ở đầu dây bên kia giận dỗi chu mỏ:
[Vậy anh không muốn em về sao?]
- Tất nhiên là muốn. Mai gặp em.
[Chào anh..]
Duy Khánh cúp máy, tiếp tục uống. Một chai lại một chai...