Kì Hân tỉnh dậy, lúc đó trời cũng gần tối.
Ở trong này vô cùng lạnh. Gió từng đợt lùa vào, làm cô không tự chủ mà run lên. Quần áo cô toàn bộ bị xé sạch, một mảnh vải che thân cũng không có. Hạ thân truyền tới từng đợt đau đớn.
Cô thất thần nhìn về phía trước..
Nhà kho bây giờ cũng chẳng còn một ai. 3 tên kia đều đi cả rồi. Cô có thể trốn. Nhưng cô biết làm gì đây? Bản thân mình dơ bẩn như vậy...
Kì Hân cứ vô hồn cuộn mình nằm một góc như thế. Nước mắt một giọt cũng không thể chay ra. Hốc mắt vô cùng khô khốc.
3 tên kia từ ngoài đi vào. 1 tên tiến tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên:
- Mỹ nhân, dậy rồi?
Kì Hân căm hận nhìn hắn ta, lắc mạnh đầu.
Tên kia nhếch mép cười, buông cằm cô ra. Sau đó hắn ta bấm một dãy số.
Bên kia nhấc máy, hắn nói luôn:
- Thế nào, Trần thiếu? Có phải đang tìm vợ mình không? Ha.. Nói cho mày biết, nó đang ở chỗ tao! Mày cứ đến đưa nó về. Bọn tao sẽ không làm gì mày. Hahaa...
[..]
- Địa điểm cũ Hắc Ảnh.
Kì Hân nghe tới đây thì hét lên hai chữ "đừng tới" nhưng cổ họng khô khốc, một chữ cũng không thốt ra được..
Hắn dập máy, sau đó đi ra ngoài bỏ cô một mình ở đó.
Nước mắt kìm nén bấy lâu bây giờ tuôn ra như mưa. Kì Hân khóc thảm thiết. Cả người rung lên bần bật..
Duy Khánh, anh không đến có được không? Em thực sự không muốn làm tổn thương anh.. Em thực sự xin lỗi... xin lỗi... tất cả là do em.
Kì Hân nghĩ đến Duy Khánh khi thấy cô trong tình trạng thế này thì tim đau như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tim. Đầu óc cô quay cuồng. Cô mệt rồi.. thực sự rất mệt.
Cô muốn chạy trốn. Nhưng dây thừng trói quá chặt. Cô có dãy dụa cũng vô ích.
Một lúc sau, cửa nhà kho rốt cục cũng bị đá bay ra...
Duy Khánh từ ngoài xông thẳng vào. Anh thấy Kì Hân ngồi dưới nên đất, quay người lại với mình. Cả người không mặc gì cả.
Ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn đau khổ. Anh tiến tới, định nắm bả vai xoay người cô lại thì bị cô chặn tay. Giọng cô khản đặc truyền đến tai anh:
- Duy Khánh, để em yên, có được không?
Duy Khánh gắt gao nhìn bóng lưng cô, sau đó ôm cô từ đằng sau:
- Bảo bối, không sao cả.
Cô khóc nấc lên, cố giãy ra:
- Anh để em đi có được không?
Duy Khánh ôm chặt cô:
- Không được.
- Tại sao vậy? Em rất bẩn.. rất đáng ghê tởm. Sao anh lại không bỏ em ra... Em không xứng với anh. Hoàn toàn không xứng.
Duy Khánh thở dài, xoay người cô lại, ép cô phải đối mặt với mình:
- Anh không quan tâm đến những điều đó, em hiểu chứ? Anh chỉ quan tâm bây giờ em có anh. Và sau này e vẫn là của anh. Anh quan tâm em có yêu anh không. Chỉ thế thôi...
Kì Hân cảm động đến chảy nước mắt. Cô khóc nấc lên:
- Em không xứng.. anh để em đi đi...