Máy bay tư nhân hạ cánh xuống một khoảng đất trống trên đảo Zera.
Kì Hân nhìn từ tren máy bay xuống. Hòn đảo nay thực sự rất đẹp. Hình dạng của nó vô cùng đặc biệt. Chính là một hòn đảo nhìn gần giống như hình trái tim. Trên đảo là cát trắng xen lẫn với rừng dừa. Xung quanh được bao bọc bởi biển xanh thơ mộng. Quang cảnh hữu tình, giống như một bức tranh hoàn hảo.
Duy Khánh nắm tay Kì Hân đi xuống máy bay. Theo sau là Trần Tử Hàn và 3 vệ sĩ.
Kì Hân thích thú nhảy nhảy. Cô cởi luôn giày ra, thoải mái chạy trên cát. Duy Khánh đuổi theo phía sau, vô cùng hạnh phúc.
Duy Khánh nhanh chóng bắt được cô, ôm cô ừ phía sau.
- Bảo bối, bắt được rồi..
Gò má cô bắt đầu đỏ lên, tim cũng đập trật mất một nhịp.
- Duy Khánh...
Anh yêu thương nhìn cô, sau đó dịu dàng hôn má cô. Cuối cùng là ôn nhu xoa đầu, dẫn cô trở về xe:
- Bây giờ đã muộn, hô nay em cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi rồi ngày mai chúng ta ra đây.
Kì Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc cả 3 người yên vị trên xe, Kì Hân đột nhiên nảy ra ý tưởng, mắt sáng long lanh nhìn Duy Khánh:
- Ông xã... chúng ta có thể đi dạo trên du thuyền không?
Duy Khánh gật đầu:
- Có thể.
Trần Tử Hàn lúc lên máy bay rất nhiều chuyện, bây giờ bỗng nhiên im lặng, không khỏi khiến cho Kì Hân cảm thấy có một chút kì lạ. Cô quay sang hỏi anh:
- Còn anh, anh rể?
Trần Tử Hàn làm ra vẻ mặt nai con suy tư:
- Anh đến đây để giải quyết công việc. Nhưng em dâu đề nghị thì anh không nê từ chối rồi.
Duy Khánh khoanh tay trước ngực:
- Tốt nhất là anh nên giải quyết công việc đi. Đừng là mất không gian riêng tư của bọn em.
Mặt Trần Tử Hàn hiện lên 3 vạch đen. Thằng nhóc này... có vợ là quên luôn anh rồi...
Ba người ngồi nói chuyện một lúc thì chiếc BMW dừng lại trước cổng của Mộc Liên Bảo.
Mộc Liên Bảo là biệt thự duy nhất ở đả Zera. Đường đi vào có cây xanh bao phủ, không khí trong lành. Còn có cả hồ câu cá và vườn hoa. Mộc Liên Bảo cao 3 tầng. Màu sơn chủ đạo là trắng, vàng nhạt và xanh lá mạ. Thiết kế theo lối phương Tây, nhìn từ ngoài vào xa hoa mà thanh tịnh.
Cả ba người đi vào trong. Ở phòng khách, người hàu xếp thành 2 hàng, kính cẩn cúi đầu.
Duy Khánh dặn dò quản gia làm bữa tối, sau đó cùng Kì Hân lên lầu. Anh và cô vào một phòng. Trần Tử Hàn cũng vào một phòng ngay cạnh đó.
Một lát sau, có tiếng gõ go vào tường, sau đó là giọng nói nhí nhảnh của Trần Tử Hàn:
- Em trai, em dâu, tối nay nhẹ nhàng một chút. Nếu không anh mất ngủ.
Thì ra 3 người này ở phòng sát vách không cách âm a~
Duy Khánh đen mặt, chạy sang phòng bên cạnh lôi Trần Tử Hàn sang phòng khác.
Khi đóng cửa lại, Trần Tử Hàn còn trêu chọc Duy Khánh:
- Em trai, đừng vận động quá sức, em dâu trông rất yếu đó. - Sau đó anh cười cười: - Em à, tại sao lại đuổi anh sang đây vậy? Có phải là không muốn anh phá chuyện tốt của em đúng không?
Nhìn Duy Khánh như sắp bốc khói đầu, Trần Tử Hàn mới lè lươi đóng cửa:
- Chúc em thành công. Tạm biệt...
Duy Khánh quay đầu trở về phòng. Im lặng không nói. Khuôn mặt toát ra vẻ tàn ác nham hiểm.