Kết thúc bữa tiệc, Duy Khánh nắm tay Kì Hân ra ngoài. Anh kéo cô lên xe, nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã là gần 11 giờ. Anh để đầu cô tự vào vai mình, nhẹ nhàng xoa tóc cô:
- Em ngủ một lát đi. Đến nhà tôi sẽ gọi em dậy!
Kì Hân ngoan ngoãn tựa vào vai Duy Khánh, nhắm mắt lại.
Duy Khánh thấy cô nghe lời đi hài long mỉm cười. Trong mắt lại ánh lên tia sắc lạnh...
Về đến DH Villa, Duy Khánh không gọi cô dậy mà trực tiếp bế ngang người cô theo kiểu công chúa. Sau đó đặt cô xuống giường lớn.
Anh gọi Tiểu Nguyệt lên thay quần áo cho cô, còn mình đi tắm rửa.
Xong xuôi, anh trèo lên giường, tăng nhiệt độ căn phòng lên rồi ôm cô ngủ.
Nhưng tư thế ngủ của cô thực sự rất xấu...
Cả đêm anh vì cô mà không chợp mắt được. Cô ngủ còn nói lung tung, tay chân quơ loạn xạ. Hại anh phải ra sofa nằm.
Duy Khánh thở dài, đặt tay lên trán rồi nhắm mắt lại..
==========
Sáng hôm sau, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường lớn. Còn Duy Khánh lại khổ sở nằm co ro trên sofa.
Cô buồn cười nhìn anh, lại nhớ đến cảnh 2 người hôn nhau hôm qua, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Kì Hân lắc lắc đầu. Mình đang nghĩ cái gì vậy...
Cô cầm chăn, sau đó nhẹ nhàng đắp lên cho anh, lén lút như con mèo đi ra khỏi phòng.
Lúc cô cầm điện thoại lên mới thấy có tin nhắn. Người gửi là Lý Hàn Minh.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, là cô che dấu chuyện đính hôn với anh. Đáng lẽ ra cô nên nói ngay từ đầu. Cô thật là đáng chết mà!
Kì Hân xoa xoa trán, sau đó mở tin nhắn ra...
"Tiểu Hân, lúc em đọc được tin nhắn thì chắc là anh đã lên máy bay rồi. Chuyện đính hôn, em cũng đừng tự trách bản thân quá. Anh hiểu mà... Tiểu Hân, nếu tên đó đối xử với em không tốt, em hãy đi tìm anh. Anh luôn đợi em. Còn nữa, nhắn với hắn giúp anh, bảo hắn phải chăm sóc em thay phần của anh.. Tiểu Hân, anh yêu em"
Cô đọc xong tin nhắn thì nằm bò ra bàn.. Anh ấy đi rồi...
Duy Khánh từ đâu nhảy ra. Anh giật lấy điện thoại, đọc xong tin nhắn thì ngay lập tức xóa đi, ngồi xuống bẹo má cô:
- Tiểu bảo bối, không chỉ có hắn ta yêu em thôi đâu. Tôi cũng yêu em..
Kì Hân đứng hình, nhìn anh như nhìn sinh vật lạ.
Anh thấy thế thì lắc đầu thở dài:
- Tôi là đang thật lòng đó!
Kì Hân im lặng. Đối với việc này cô cũng không biết phải nói ra sao nữa...
Duy Khánh thấy thế thì cười nhẹ, xoa đầu cô. Sau đó anh dặn quản gia làm đồ ăn sáng, cùng ngồi ăn với cô