Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 46: Chu mama tới chơi




Thu Nhi cùng Đông Nhi theo lời Phương mama dặn đi tìm xa phu Triệu Đại hỏi vài câu, Phương mama lại nhắc nhở Tuệ An theo lễ nghi thì cần phải đến Quan phủ tạ ơn, hỏi Tuệ An khi nào thì đi đưa bái thiếp.

Tuệ An nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Quan Nguyên Hạc kia, còn có bộ dạng mỉa mai với đùa cợt của y, trong lòng tức đến nghẹn lời, thật chẳng muốn đi Quan phủ cái gì cả, còn phải đích thân cảm tạ người ấy nữa.

Nhưng ban nãy nàng lại nghe mấy người Đông Nhi nói đến tình huống hôm qua, lúc ấy xe ngựa vừa mất đà mấy người Đông Nhi đã hoảng hốt không thôi, thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi theo, lại bị xa phu Triệu Đại cản trở một chút, xe ngựa liền không còn bóng dáng.

Sau các nàng may mắn gặp được Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc nghe xong tình huống, liền sai gã sai vặt bên người mang theo mấy người Hạ Nhi đi tìm binh sĩ tuần tra kinh đô gần đây, còn tự mình đi tìm nàng.

Tuy nói người nọ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có tình người, nhưng chẳng phải đến cuối vẫn đưa cho nàng áo khoác che mình sao, chiếc áo của y giờ còn đang nằm bên nhuyễn tháp của nàng, dù sao cũng cần sớm ngày trả lại, để ở nơi này của nàng cũng không hay cho lắm.

Cho nên tuy trong lòng Tuệ An ngàn lần không muốn, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, nói với Phương mama:

“Bây giờ vú nuôi hãy phái một người trình bái thiếp đến Quan phủ đi, hỏi xem Quan lão thái quân khi nào thì rảnh. Ta nghe lời vú nuôi tất, khỏi để người ta nói ta không biết phép tắc.”

Phương mama nghe vậy chỉ cười cười lắc đầu, thật không hiểu sao cô nương lại không thích đi Quan phủ tạ ơn như vậy, trên mặt hiện rõ vẻ không cam lòng. Suy cho cùng vẫn còn là đứa bé chưa hiểu chuyện đời, vì thế đành cười nói:

“Chuyện này không thể tùy theo ý thích của cô nương được, Quan phủ là thế gia vọng tộc, mấy đời trâm anh, Quan lão thái quân lại là dì ruột của Hoàng thượng, cô nương phải năng đi lại mới tốt. Huống chi Quan tướng quân có ơn cứu mạng với cô nương, Hầu phủ chúng ta luôn coi trọng việc tri ân báo đáp, chưa nói gì đến lễ nghĩa phép tắc, chẳng phải sẽ bị người rêu rao cô nương không có lương tâm sao? Để vú nuôi mang cái áo khoác này của Quan tướng quân đi, cho người giặt giũ cẩn thận, lại dùng thêm một ít hương liệu nhẹ, tỉ mỉ xông thật tốt, mấy hôm nữa cô nương còn trả lại cho người ta.”

Bà nói xong, thật sự cầm lên chiếc áo khoác kia, bước hùng hục ra khỏi cửa. Tuệ An thấy Phương mama tỏ ra coi trọng thứ đó như vậy, trong lòng có phần không cho là đúng, bĩu môi, lại quay qua nhìn khung thêu tiếp.

Ai ngờ vừa thả lỏng tinh thần, bỗng nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào náo động, Tuệ An giật mình, mở choàng mắt, nghiêng tai lắng nghe, là tiếng Phương mama đang nói chuyện cùng ai đó. Được một lúc thì Yển Nguyệt cười cười đi vào, nói:

“Cô nương, Chu mama bên người lão thái quân phủ Định Bắc vương đến.”

Tuệ An nghe vậy vội ra hiệu cho Yển Nguyệt nâng dậy, tự mình đi vào tịnh phòng, thay một bộ y phục dùng để tiếp khách xong xuôi mới ra phòng ngoài.

Chu mama vẫn đang hàn huyên với Phương mama, bà năm nay đã sáu mươi có lẻ, vốn là nha hoàn hồi môn của Lão thái quân phủ Định Bắc vương, từ thuở ban đầu đến tận bây giờ, cả đời bà đều một mực hầu hạ bên người Văn lão phu nhân, không con không cái, cũng rất được lão phu nhân tin tưởng. Trước đó không lâu nhờ có lão phu nhân đứng ra làm chủ, cho bà nhận nha đầu Hồng Trù đắc lực bên người lão phu nhân làm nữ nhi, coi như là về già có người chăm sóc.

Phương mama còn chưa kịp chúc mừng bà vì chuyện đó, Chu mama đã mặt mày vui vẻ, liên tuc khoe khoang về khuê nữ mới không ngừng.

Việc này là Tuệ An nghe Văn Cảnh Tâm nói qua, vì nàng thường xuyên đến phủ Định Bắc vương tìm Văn Cảnh Tâm, nên đối với vài nha hoàn nhất đẳng trong phòng lão thái quân cũng có đôi chút ấn tượng.

Hồng Trù kia dáng dấp yêu kiều xinh xắn, lại là người trầm ổn linh hoạt, cũng khó trách Chu mama cười đến mặt mày nở hoa như vậy. Chu, Phương hai vị mama thấy Tuệ An tiến vào thì ngừng hỏi thăm qua lại, Chu mama cười tiến lên hành lễ với Tuệ An.

Tuệ An ngồi xuống chính vị, vội nói: “Vú nuôi, nhanh mang ghế đến cho Chu mama. Nghe nói mama mới nhận được một khuê nữ giỏi giang, An nương xin chúc mừng mama. Chờ sau này Hồng Trù tỷ tỷ tìm về cho mama một chàng rể tốt, mama nhớ phải nhắc ta một tiếng, ta đây còn muốn thêm ít của hồi môn cho tỷ tỷ đấy.”

Chu mama cũng không khách khí với Tuệ An, nghiêng người ngồi xuống ghế nhỏ, nét mặt già nua cười như hoa cúc nở rộ, vui tươi hớn hở trả lời: “Đến lúc đó bà già này cũng không khách khí với Thẩm cô nương đâu. Hôm kia Thẩm cô nương bị kinh sợ, nay nhìn sắc mặt này, phỏng chừng là đã khỏe hơn, lão thái quân chúng ta còn nhớ cô nương lắm, mấy ngày cô nương không đến quý phủ chơi, lão thái quân buồn đến mất ăn mất ngủ nữa kìa.”

Tuệ An cười cười ân cần hỏi thăm Văn lão thái quân, Chu mama thu lại nụ cười, nói:

“Hôm nay bà già này phụng mệnh của lão thái quân chúng ta, một là muốn cảm tạ Thẩm cô nương, hai là nghe nói hôm qua tiểu thư bị hành thích trên xe ngựa, mặc dù Nhị thiếu gia cùng Tam cô nương nhà chúng ta có đến xem qua, nhưng gặp lúc cô nương đang ngủ, sau khi trở về Tam cô nương nhà chúng ta vẫn luôn lo lắng trong lòng. Lão phu nhân cũng nhớ thương cô nương, mới sai bà già này lại đến lần nữa. Đúng ra phải đích thân đến tạ ơn cô nương, nhưng ai ngờ lão thái quân vừa nghe tin Tồn ca cùng Tam cô nương bị kinh sợ, vốn thân thể đã không được khỏe, tức thì hôn mê bất tỉnh, khiến cả phủ không rảnh ra ngày nào. Buổi tối ngày hôm trước lại nhận được tin phủ Uy Viễn hầu có tang, lão thái quân nhà chúng ta với An Hoa phu nhân là khuê mật đã lâu, giao tình ít nhiều cũng năm mươi năm có lẻ, có lý nào lại không đau lòng? Hôm qua người còn nhất định muốn đích thân đến phủ Uy Viễn hầu phúng viếng, Vương gia phải quỳ xuống cầu xin mới ngăn lại được. Thế nhưng lão thái quân đau lòng quá độ, bệnh càng ngày càng nặng. Bất quá, mê man nguyên một ngày, vừa tỉnh dậy đã phân phó bà già này đến Hầu phủ tạ ơn, nói là đợi qua chuyện này sẽ để Vương phi cùng Nhị phu nhân mang theo Tam cô nương đích thân hành lễ với Thẩm cô nương.”

Tuệ An nghe xong khẩn thiết hỏi thăm bệnh tình lão thái quân, lại khiêm tốn một phen, Chu mama tò mò hỏi kỹ sự việc xảy ra hôm ấy của bọn Tuệ An, nói vài câu Bồ Tát phù hộ thì muốn đứng lên cáo từ. Tuệ An cũng biết bên Văn lão thái quân không thể thiếu bà quá lâu, không giữ người nữa, chỉ đưa tay chỉ vào những món quà bà mang đến từ chối nói:

“Quan hệ của Cảnh Tâm với An nương như thế nào người khác có thể không biết, Chu mama chẳng lẽ còn không rõ? Chúng ta thân như tỷ muội một nhà, ngày đó ta bảo vệ Cảnh Tâm là lẽ đương nhiên, Chu mama mau mang những thứ này về đi, An nương thật không dám nhận.”

Chu mama lại kiên trì nói: “Đây là ý tứ của lão thái quân nhà chúng ta, hai ngày nay lão thái quân chúng ta đang lúc không khỏe, nếu mà cô nương không nhận, không phải là khiến lão nhân gia càng không thoải mái sao, người đừng từ chối. Bà già này cáo từ trước, làm phiền Phương đại muội tử tiễn ta một đoạn vậy.”

Tuệ An nghe bà nói như vậy cũng không tiện từ chối, đành phải nhận lễ vật, đứng dậy tiễn Chu mama ra khỏi phòng, phân phó Phương mama đưa bà ra cửa.

Chu mama đi rồi, Tuệ An trở lại nội thất nhìn qua danh sách lễ vật Thu Nhi đưa lên, nói: “Mang những thứ này để vào khố phòng đi, chọn cho ta một ít lễ vật khác tương đương, đợi Phương mama trở về chúng ta sẽ đi phủ Định Bắc vương thăm lão thái quân.”

Nếu đã biết Văn lão thái quân thân thể không khỏe, không thể không đi thăm, Thu Nhi nghe vậy nhận lấy danh sách lễ vật Tuệ An đưa lại, tự mình đi chọn quà đáp lễ cho phủ Định Bắc vương.