Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhị Lang Thần Này Rất Nguy Hiểm.

Chương 82: Dương Thiền




Chương 82: Dương Thiền

Dương Tiễn thất thần nhìn mặt biển trước mắt, trong lòng không hiểu sao có chút sa sút.

Loại cảm giác này, hắn chỉ từng xuất hiện sau mỗi lần đánh nhau với những bạn học nhục mạ hắn ở kiếp trước.

"Đồ nhi, hôm nay ngươi đã thành công bước vào đệ nhị chuyển Trúc Cơ, Thiên Nhãn đã giải trừ phong ấn thành công, chúng ta có thể rời đi!"

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn bóng lưng đồ nhi mình, trong lúc nhất thời có chút buồn vô cớ.

Có lẽ chính Dương Tiễn không rõ chính mình làm sao, nhưng là người từng trải, hắn làm sao có thể không rõ chứ?

Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Đối với tiên tử không dính khói lửa nhân gian như Bình Tâm nương nương, mặc dù nói ngoại tướng sớm đã không có ý nghĩa, nhưng khí c·hất đ·ộc hữu của bản thân, lại có mấy nam nhi có thể ngăn cản?

"Sư tôn, ngươi nói nương nương thật sự đi rồi sao?"

Dương Tiễn đột nhiên phá vỡ trầm mặc, nhưng âm thanh lại có chút trầm thấp khó hiểu.

"Đồ nhi, đẳng cấp của nương nương sao lại đi được? Nàng ta chỉ tồn tại theo cách khác!" Ngừng lại một chốc, Ngọc Đỉnh chân nhân mắt lóe lên một tia cổ quái, "Lẽ nào ngươi quên chân linh nương nương đưa cho ngươi sao? Vi sư đã tìm được một linh vật, đủ để cho nàng ta sống lại!"

Dương Tiễn chấn động tinh thần, bỗng nhiên xoay người, kinh hỉ nói: "Thật!?"

"Đương nhiên!" Ngọc Đỉnh chân nhân mỉm cười, "Lại nói tiếp, Tiên Thiên linh vật này cũng là nương nương giao cho ta, chắc hẳn hết thảy đều nằm trong sự sắp xếp của nương nương!"

Dương Tiễn nghe vậy hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở bàn tay ra, nhìn điểm sáng màu vàng óng hiện lên trên lòng bàn tay, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười...

"Sư tôn, chúng ta về nhà!!"

...



...

Trong hỗn độn.

Dương Tiễn và Thường Hạo dưới sự dẫn dắt của Ngọc Đỉnh chân nhân nhanh chóng bay về phía Đại Hoang.

Dương Tiễn bởi vì đã chứng kiến sự đồ sộ của Hỗn Độn, lại thêm đầy bụng tâm sự, cho nên trên đường đi một mực trầm mặc không nói, nhìn điểm sáng màu vàng óng trong lòng bàn tay ngẩn người.

Ngược lại Thường Hạo một mặt kích động, không ngừng nhìn xung quanh, trong ánh mắt vừa say mê vừa điên cuồng.

Đối với hắn mà nói, lần này là đ·ánh b·ạc lớn nhất trong cuộc đời hắn, may mắn là, hắn đánh cuộc thắng, thành công rời khỏi Linh giới lồng giam này, đi tới Hồng Hoang đại lục hắn tha thiết ước mơ.

Có lẽ là nguyên nhân mang theo người không tiện nói chuyện, trên đường đi ba người đều là trầm mặc không nói.

Dương Tiễn là người có tâm sự, Thường Hạo bởi vì lòng tràn đầy kích động, hơn nữa không dám nói lời nào, cho nên cũng trầm mặc, Ngọc Đỉnh Chân Nhân thì càng không cần phải nói, thân đường đường Kim Tiên Xiển Giáo, nếu không phải đồ nhi của mình, hắn làm sao sẽ đi để ý tới một sinh linh tiểu thế giới.

Cứ như vậy, sau khi trải qua không biết bao lâu, theo ba người xuyên qua một tầng hư không giống như tấm màng mỏng, ba người rốt cuộc về tới Đại Hoang.

Quần sơn trùng điệp kéo dài vạn dặm, thỉnh thoảng có Tiên Nhân cường đại bay qua, Thường Hạo nhìn mà tâm thần càng kích động không thôi, hận không thể lập tức ngửa mặt lên trời thét dài một trận.

"Được rồi, nơi đây chính là Đại Hoang, ngươi có thể rời đi rồi!"

Tùy ý ngừng lại ở một khoảng đất trống, Ngọc Đỉnh chân nhân thản nhiên nói một câu.

Tâm thần Trường Hạo chấn động, không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu thật sâu với Dương Tiễn và Ngọc Đỉnh chân nhân, sau đó không chút do dự rời đi.

Dương Tiễn bởi vì còn đang trầm tư, cho nên không có bất kỳ phản ứng gì.

Ngọc Đỉnh chân nhân thấy thế, cũng không nói thêm gì, vung tay lên, hai người trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.



Ở trong hỗn độn, hắn không cách nào sử dụng thần thông Đại Na Di, ở trong Đại Hoang này thì dễ như trở bàn tay!

...

...

"Đồ nhi, về đến nhà rồi!"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân thở dài một hơi, Dương Tiễn như bị sét đánh, đầu óc bị chấn động ong ong, hơn nửa ngày sau, hắn mới áy náy cúi đầu nói: "Xin lỗi, sư tôn, đồ nhi..."

"Sư tôn hiểu rõ!" Ngọc Đỉnh chân nhân khoát tay, ra hiệu cho Dương Tiễn ngồi xuống.

Lúc này Dương Tiễn mới phát hiện mình vậy mà đã ở trong Kim Hà Động.

"Đồ nhi, Bình Tâm nương nương là tư chất Thiên Nhân, đừng nói là bây giờ tu vi của ngươi không đủ, ngay cả năm đó khi vi sư nhìn thấy cũng bị mê hoặc tới mức hồn khiên mộng nhiễu, cho nên trạng thái hiện tại của ngươi chẳng có gì lạ!"

Nhìn thấy Dương Tiễn há mồm muốn nói cái gì, Ngọc Đỉnh chân nhân mỉm cười: "Được rồi, việc đã đến nước này, chúng ta vẫn nên làm chính sự trước quan trọng hơn!"

Chính sự?

Dương Tiễn đầu tiên là sững sờ, tiếp theo đột nhiên nhớ tới cái gì, một tay, Chân Linh màu vàng lóe ra quang mang nhàn nhạt.

"Sư tôn, vậy chúng ta mau mau để nương nương... À không, Vân Diệp... Cũng không đúng..."

Trong lúc nhất thời Dương Tiễn không biết nên nói cái gì cho phải, sau khi ý thức của Bình Tâm nương nương dung hợp với lục đạo luân hồi, Vân Diệp, mặt nhân tính của Bình Tâm nương nương này trên thực tế cũng đã biến mất, hiện tại Chân Linh thay vì nói là Vân Diệp, chẳng bằng nói là một loại tái sinh khác của Bình Tâm nương nương!

"Đồ nhi, trước đó nương nương giao Tam Sinh Liên này cho ta là vì hôm nay, nàng trùng sinh đã là nương nương, cũng là một sinh mệnh hoàn toàn mới, dựa theo nương nương phân phó, trong thân thể ngươi chảy xuôi chính là tinh huyết của đại ca Đế Giang Tổ Vu của nàng, cho nên tên của nàng, do ngươi tới lấy!"

Lúc này, Ngọc Đỉnh Chân Nhân duỗi tay ra, một đóa tam sắc bảo liên xuất hiện trong tay của hắn.



Dương Tiễn nghe vậy thân thể run lên, trong đầu không hiểu sao hiện ra lời lúc ấy Bình Tâm nương nương nói với hắn:

"Dương Tiễn, ngươi ta huyết mạch tương liên, nếu ngươi không chê, sau này ta và ngươi xưng huynh muội đi?"

Dương Tiễn như có điều ngộ ra, dường như đã hiểu ra điều gì, gật đầu với Ngọc Đỉnh chân nhân: "Sư tôn, ta hiểu rồi, nếu nương nương đã có phân phó, vả lại máu tươi chảy trong cơ thể ta là Tổ Vu Đế Giang, vậy đồ nhi liền cả gan nhận nàng làm muội muội của mình!"

Ngọc Đỉnh chân nhân hơi sững sờ, ngược lại không nghĩ tới Dương Tiễn sẽ nói ra nhận huynh muội, mặc dù sinh mệnh mới bây giờ đã không phải Hậu Thổ, nhưng tóm lại...

Trong mắt hiện lên một tia cổ quái, Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn gật đầu: "Được, vậy đồ nhi ngươi chuẩn bị đặt tên gì?"

Dương Tiễn nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn điểm sáng màu vàng óng trong tay, ấp úng nói: "Tiềm ẩn nghỉ ngơi mười mấy năm, một khi rời đất hóa thành tiên. Ta hy vọng nàng có thể giống như ve sầu có thể vũ hóa sống lại kiên cường, cho nên gọi nàng là Dương Thiền đi!"

"Ừm, không tệ, nếu tên đã đặt xong có thể để chân linh Dương Thiền vào trong Tam Sinh Liên rồi!"

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn một chữ triện Dương Tiễn Hư Không viết, không khỏi âm thầm gật gật đầu.

Dương Tiễn nghe vậy không trì hoãn, buông tay, điểm sáng màu vàng óng trong lòng bàn tay liền bay vào trong Tam Sinh Liên trong tay Ngọc Đỉnh Chân Nhân.

Cánh hoa sen nhanh chóng khép lại, Ngọc Đỉnh chân nhân vung vẩy tay, Tam Sinh Liên mang theo ánh sáng ba màu bay ra ngoài động, rơi vào trong suối ngọc dưới chân núi.

"Đồ nhi, do nước suối ngọc này của ta thai nghén, tin tưởng không bao lâu nữa, Dương Thiền sẽ xuất thế, ngươi có thể yên tâm!"

Dương Tiễn gật đầu, tự nhiên không lo lắng ở trong đạo tràng của sư tôn sẽ xảy ra vấn đề gì, ngược lại, ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Tiểu Bạch không biết thế nào.

"Sư tôn, ta..."

"Đi đi! Nàng ở trong rừng phía sau núi!" Dường như biết đồ nhi bảo bối của mình muốn nói cái gì, Ngọc Đỉnh chân nhân cười ha ha, vung tay lên đưa Dương Tiễn ra khỏi động phủ, chỉ để lại một tiếng cười quanh quẩn ở ngoài động:

"Đồ nhi, vi sư nghỉ ngơi một lát, đừng làm ồn ta!"

...

...