Chương 338: Lo lắng của Đái Lễ
Một lần tiệc rượu, mấy người ngoại trừ Tam đương gia mang lễ đều uống cực kỳ tận tình, trên đường càng gọi tới không ít nữ yêu xinh đẹp đến đây đàn hát nhảy múa, càng là đẩy tiệc rượu này lên cao trào.
Nhưng mà, Dương Tiễn tuy rằng say rượu mông lung, nhưng đại não vẫn rất may mắn, bởi vì một mực đang âm thầm quan sát Tam đương gia này mang lễ, cho nên hắn phát hiện người này uống rượu rất ít, tựa hồ cố ý duy trì tỉnh táo, ngoại trừ ngẫu nhiên không có cách nào cùng Dương Tiễn kính một chén ra, trên cơ bản đều chỉ yên lặng ăn đồ ăn, ngay cả ca vũ cũng không có thưởng thức.
"Có vấn đề!"
Trong lòng Dương Tiễn gõ chuông cảnh báo, càng không dám khinh thường, cũng bởi vậy, hắn cũng bắt đầu khống chế tửu lượng, để tránh chính mình không cẩn thận uống say đối phương nói.
"Dương huynh đệ à! Hôm nay lão Viên ta thật cao hứng, ta vốn tưởng rằng ngươi thành Chân Quân Thiên Đình hẳn là khinh thường để ý tới những người lỗ mãng chúng ta này, không nghĩ tới hôm nay ngươi tự mình bái phỏng! Ta cao hứng, ta phi thường cao hứng!"
Lúc này, Viên Hồng Nhất vỗ bả vai Dương Tiễn, say khướt nói, Dương Tiễn vừa nghênh hợp, vừa âm thầm chú ý biểu lộ mang lễ của Tam đương gia.
Quả nhiên, theo lời nói của Viên Hồng vừa dứt, lông mày Tam đương gia mang lễ không khỏi xiết chặt, tiếp theo, Dương Tiễn rõ ràng cảm giác được một cỗ tức giận không dễ phát giác từ trong mắt đối phương lóe lên rồi biến mất.
"Quái! Hình như ta và Tam đương gia này không thân thiết gì nhỉ? Vì sao gia hỏa này lại căm thù ta như vậy?"
Dương Tiễn nghĩ mãi mà không rõ, liền quyết định giả say thăm dò một chút, thế là, sau khi hắn uống liền mấy chén, ra vẻ hai mắt mê ly lắc lư mấy cái, sau đó nặng nề nằm nhoài trên bàn đá.
Đại điện lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù Viên Hồng không ngã xuống, nhưng cũng say không chịu nổi, sau khi phân phó mấy vị nữ yêu đỡ Dương Tiễn đi xuống nghỉ ngơi, trong mắt y loé lên quang mang, trạng thái ngơ ngơ ngác ngác trong nháy mắt biến mất, cả người trở nên vô cùng thanh tỉnh.
Thì ra, hắn đang giả say.
"Lão tam, ngươi bây giờ còn kiên trì phán đoán của ngươi sao?"
Viên Hồng liếc nhìn anh em say không thể đi xung quanh, ánh mắt đặt lên người em ba duy nhất còn tỉnh táo.
Tam đương gia cầm chén rượu, tay run lên, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: "Đại ca, không sai! Ta vẫn cho rằng Dương Tiễn là người do Thiên Đình phái tới đối phó chúng ta!"
Viên Hồng nhướng mày: "Nhưng ngươi cũng thấy đấy, Bách Linh tửu của ta hắn uống rất nhiều, nếu thật sự có địch ý với chúng ta, hắn nào dám say ở chỗ chúng ta như vậy?"
Đái Lễ khẽ giật mình, há miệng, cuối cùng cắn răng một cái, lắc đầu nói: "Ta vẫn không tin, tóm lại, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, đại ca ngươi cũng biết, bởi vì Bách Linh tửu này, chúng ta đã khiến cho Thiên Đình chú ý!"
Viên Hồng biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm.
Bách Linh tửu là một loại thượng cổ bí phương hắn ngẫu nhiên có được, chỉ cần kiên trì uống mỗi ngày, trăm năm liền có thể đột phá bình cảnh tu vi, có thể nói là một loại linh tửu cực kỳ hiếm có.
Nhưng mà, hiệu quả tốt như vậy, quá trình luyện chế cũng cực kỳ không dễ, không nói trước kia nhiều đến hơn trăm loại linh thảo hi hữu, chính là sinh linh nguyên thần nhu cầu trong mỗi lần luyện chế cũng đủ để cho linh tửu này lộ ra dị thường trân quý.
Mấy năm nay, bảy huynh đệ bọn hắn vì đột phá bình cảnh, bất đắc dĩ phải bắt giữ một vài tán tu, có Yêu tộc, cũng có Nhân tộc. Ngay từ đầu, bọn hắn còn cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng sau khi nếm được ngon ngọt của Bách Linh tửu, bọn hắn lập tức không thể cứu vãn, sinh linh xung quanh gần như bị bọn hắn bắt hết.
Cũng bởi vậy, hành vi của bọn họ khiến cho Thiên Đình chú ý, mặc dù chỉ là một lần cảnh cáo nho nhỏ, nhưng trong lòng bảy huynh đệ Mai Sơn lại là bịt kín một tầng bóng ma.
Nhất là Tam đương gia mang lễ, càng tin tưởng vững chắc lần cảnh cáo kia chỉ là điềm báo trước, không bao lâu nữa Thiên Đình sẽ phái đại quân đến đây tru sát bọn hắn.
Cho nên, sau khi biết Chân Quân của Thiên Đình là Dương Tiễn đột nhiên tới bái phỏng, Đái Lễ càng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình, cho nên lại có địch ý rất lớn đối với Dương Tiễn, thậm chí ngay từ đầu trước khi Dương Tiễn tiến vào đại điện, y từng không chỉ một lần khuyên bảo đại ca Viên Hồng ra tay trước với Dương Tiễn.
Ngay từ đầu Viên Hồng đã không tin Thiên Đình sẽ g·iết bọn họ, lại thêm Dương Tiễn và hắn cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, cho nên cũng không đồng ý kế hoạch mang lễ, mà quyết định thăm dò mục đích chuyến đi này của Dương Tiễn.
Kết quả, Dương Tiễn "không hề phòng bị" say ngã ở trước mặt hắn, càng làm cho hắn tin tưởng vững chắc là Tam đệ của mình nghĩ nhiều, Thiên Đình chỉ cảnh cáo bọn họ một lần, cũng không có ý tứ đuổi tận g·iết tuyệt.
Nhưng lo lắng tam đệ mang lễ cũng không thể hoàn toàn phủ định, cho nên giờ này khắc này, hắn cũng có chút do dự, không biết có nên nhân cơ hội bắt lấy Dương Tiễn hay không, dù sao nếu Thiên Đình thật sự đến thảo phạt bọn họ, bọn họ bắt Dương Tiễn cũng tương đương với có một con tin lớn.
Đái Lễ thấy thần sắc của đại ca, lập tức biết đại ca lại đang do dự, liền vội nói: "Đại ca, việc này liên quan đến sinh tử an nguy của mấy huynh đệ chúng ta, không thể khinh thường a!"
Viên Hồng chấn động trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Đái Lễ: "Vậy Tam đệ định làm gì?"
Đới Lễ nghe vậy trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Đại ca, nếu không như vậy, sở dĩ Thiên Đình cảnh cáo chúng ta là vì chuyện Bách Linh tửu, chúng ta dứt khoát để cho Dương Tiễn nhìn thấy quá trình luyện chế Bách Linh tửu, như vậy, rốt cuộc thái độ của hắn thế nào, lập tức rõ ràng!"
Viên Hồng hơi híp mắt lại: "Nếu như hắn xem xong, vẫn nguyện ý uống Bách Linh tửu thì sao?"
Đái Lễ nghiêm mặt, chân thành nói: "Vậy ta tự mình xin lỗi hắn, mặc cho đánh phạt, nghe xong xử trí!"
"Được!"
Viên Hồng cũng biết đây là biện pháp ổn thỏa nhất trước mắt, cho nên hơi suy tư một chút, liền đồng ý.
Đái Lễ thấy đại ca rốt cục cũng chịu buông lỏng, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, mắt lộ ra hàn quang: "Đương nhiên, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, phàm là Dương Tiễn này có gì khác thường, chúng ta tiên hạ thủ vi cường!"
"Ân!"
Viên Hồng cũng là người dứt khoát, thấy mọi chuyện đã định, liền không nói gì nữa, dù sao năng lực làm việc của tam đệ này hắn vẫn rất tin tưởng.
Cho nên, sau khi dặn dò hai câu, hắn liền rời khỏi đại điện, chỉ để lại một mình Đới Lễ yên lặng nhìn huynh đệ say ngã trước bàn ngẩn người.
"Dương Tiễn, hi vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng!"
Bỗng nhiên, ánh mắt Đái Lễ nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một câu, lại không chú ý ngọn lửa chung quanh thiếu một tấc.
Mà giờ này khắc này, Dương Tiễn đang mê man trong phòng khách bỗng nhiên từ trong bóng tối mở mắt ra, theo một đạo quang mang hiện lên, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ tươi cười, ấp úng nói: "Thì ra là như vậy!"
Nói xong, hắn bấm niệm pháp quyết, một đoàn hỏa diễm xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn, cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Không sai!
Đoàn hỏa diễm này là Tam Muội Chân Hỏa thần thông của hắn, mặc dù chỉ ẩn chứa từng tia nguyên thần của hắn, nhưng cũng đủ để cho hắn thần không biết quỷ không hay nghe được tin tức hắn muốn biết.
Sự thật cũng như hắn sở liệu, mang lễ xác thực có vấn đề, chỉ bất quá hắn không nghĩ tới vấn đề là Bách Linh tửu hắn vừa uống qua.
Nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi của Viên Hồng và Đái Lễ, Dương Tiễn lâm vào trầm tư.