Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhị Lang Thần Này Rất Nguy Hiểm.

Chương 240: Cầu xin




Chương 240: Cầu xin

Năm đó, Hắc Hoàng bị Lục La công chúa vứt bỏ, mất hết can đảm, hận không thể trực tiếp c·hết đi cho xong. Nhưng không biết vì sao, hắn ma xui quỷ khiến đoạt xá một thân thể Giao Long, lại còn vô tri vô giác gặp được chìa khóa phong ấn cực kỳ giống với trong điển tịch trong tộc.

Vốn dĩ, hiện tại hắn đã không thể tính là Long tộc, hoàn toàn không cần phải để ý tới, nhưng nghĩ đến phụ thân bị nhận định là tội nghiệt mà c·hết, hắn không hiểu sao dâng lên một ý niệm trong đầu, dùng chìa khóa phong ấn đổi lấy Long tộc tha thứ cho phụ thân mình.

Ngay tại dưới ý niệm như vậy, Hắc Hoàng gia nhập chiến đấu tranh đoạt chìa khóa phong ấn. Vốn, thật vất vả hắn trở thành người thắng cuối cùng, nào có ngờ nửa đường g·iết ra một Trình Giảo Kim. Chỉ thấy một đạo bạch quang trống rỗng xuất hiện, một chỉ liền hủy thân thể của hắn, cũng phong ấn nguyên thần của hắn vào trong chìa khóa phong ấn.

Trong cõi u minh, hắn chỉ nghe một giọng nói già nua: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Hàng Ma kiếm!"

Lại sau đó, hắn liền lâm vào trong ngủ say dài dằng dặc, thẳng đến khi dần dần thức tỉnh phát hiện mình bị một đạo phù lục phong ấn trấn áp ở trên Hàng Ma sơn.

Dương Tiễn nghe xong trầm mặc không nói, hơn nửa ngày, hắn mới trầm giọng nói: "Ngươi biết lão giả kia là ai không?"

"Không biết!" Hắc Hoàng lắc đầu, ngữ khí trầm thấp: "Với tu vi của ta cũng chỉ có thể nhìn thấy một luồng sáng trắng, có thể thấy được lúc ấy ít nhất đối phương cũng là cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên!"

Dương Tiễn chấn động trong lòng, không hiểu cảm giác ở đâu có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Lúc này, Hắc Hoàng gần như cầu xin nhìn Dương Tiễn: "Dương huynh, cầu xin ngươi giúp ta một chút, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tiến vào Hải Nhãn này, ta Ngao Hắc thề vĩnh viễn phụng dưỡng ngươi làm chủ nhân!"

Dương Tiễn giật nảy mình, đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hắc Hoàng, trong lòng của hắn thở dài: "Ta có một nghi vấn!"

Hắc Hoàng vội vàng nói: "Dương huynh xin cứ nói!"

"Với thực lực của ngươi, thật ra một mình ngươi mò vào là có khả năng, vì sao nhất định phải là ta!"



Hắc Hoàng hơi sững sờ, lập tức lắc đầu cười khổ: "Ngươi cảm thấy Long tộc chỉ có chút thực lực này thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, ở nơi Hải Nhãn này ắt hẳn có ẩn giấu một số trưởng lão ẩn dật của Long tộc, thực lực của những trưởng lão này rất mạnh, ta không thể nào lén lút tiến vào được!"

Dương Tiễn lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra ngươi có ý này, ngươi muốn mượn thân phận của ta để Long tộc đồng ý cho ngươi đi vào?"

"Không sai!"

Dương Tiễn nhìn Hắc Hoàng trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu nói: "Được, ta có thể giúp ngươi việc này, chỉ là chìa khóa phong ấn này!"

"Ngươi yên tâm!" Hắc Hoàng dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghiêm túc nói: "Chờ ta ra ngoài, tất nhiên sẽ trả chìa khóa phong ấn lại Long tộc!"

Dương Tiễn vẫn còn có chút không yên lòng, liền hỏi: "Hắc Hoàng, ta kính trọng hiếu tâm của ngươi, chỉ là nếu như ngươi cứu phụ thân của ngươi ra, vậy..."

"Ngươi yên tâm!" Giống như biết Dương Tiễn đang lo lắng cái gì, Hắc Hoàng Chỉ Thiên thề: "Ta sẽ mang theo phụ thân cao chạy xa bay, vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt Long tộc!"

Dương Tiễn thấy Hắc Hoàng đã phát lời thề, thở dài, gật đầu nói: "Được, ta có thể thử một chút, nhưng ta không thể cam đoan nhất định có thể khiến Long tộc đồng ý!"

Hắc Hoàng lập tức cảm động rơi nước mắt, chỉ kém không quỳ xuống trước mặt Dương Tiễn.

Thật ra Dương Tiễn cũng kính nể lòng hiếu thảo và đồng tình với phụ thân bị phong ấn dưới hải nhãn của Hắc Hoàng.

Dù sao, mẫu thân của hắn cũng đang bị trấn áp ở dưới Đào Sơn vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Dương Tiễn càng đồng tình với phụ tử cực khổ này, hơi ôm quyền, hắn cáo từ bơi về phía Thủy Tinh Cung...

...



...

Binh tôm tướng cua trong Long Cung đều là người quen biết Dương Tiễn, nhìn thấy Dương Tiễn đều cung kính hành lý, điều này làm cho Dương Tiễn càng thêm rõ ràng cảm giác được địa vị của mình ở Long Cung, cũng nắm chắc một chút đối với chuyện kế tiếp.

Trên thực tế, Dương Tiễn căn bản không rõ Long tộc bây giờ đối với Dương Tiễn đến cùng có bao nhiêu nhìn trúng, không nói đến sư phụ của Dương Tiễn là Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng với Xiển Giáo sau lưng, liền nói chính Dương Tiễn, đây chính là người thứ nhất Thiên Tuyển đại hội lần này, một siêu cấp thiên tài ngay cả Pháp Thiên Tượng Địa đều lĩnh ngộ.

Thiên tài như vậy ở dưới sự che chở của Xiển Giáo, gần như có thể nói là đại thần thông giả tương lai chắc như đinh đóng cột!

Phải biết, đại thần thông giả đều là Á Thánh!

Cho dù Long tộc nghĩ đến khả năng này, bọn họ cũng không nhịn được mà trở nên hưng phấn, bởi vì, Dương Tiễn là con rể Long tộc, tương đương với Long tộc bọn họ có một siêu cấp cường giả trấn áp khí vận ức vạn năm.

Tình huống như vậy, bọn họ có thể không coi Dương Tiễn là tổ tông sao?

Thậm chí, địa vị của Ngao Thốn Tâm trong Long tộc cũng nước lên thì thuyền lên.

Dương Tiễn rất nhanh liền tiến vào hậu điện, gặp được người một nhà Tây Hải Long Cung, trong đó Lục La công chúa đã tỉnh lại, nhưng thần sắc rất là suy yếu, tựa hồ nhận lấy kích thích cực lớn!

"Dương Tiễn ngươi đã tới!"

Ngao Thốn Tâm nhìn thấy Dương Tiễn, lập tức một mặt cao hứng.



Ngao Tuyết và Ngao Bệnh nhìn thấy Dương Tiễn thì một mặt ngượng ngùng, tựa hồ có chút không dám nhìn vào mắt Dương Tiễn.

Có điều, lúc này Dương Tiễn cũng không rảnh để ý tới cặp song sinh đang thẹn thùng này, khẽ ra hiệu với Ngao Thốn Tâm, hắn cười nói với Tây Hải Long Vương: "Long Vương đại nhân, ta đến chính là để xem nương nương có đỡ hơn không!"

Tây Hải Long Vương nhìn sắc mặt Lục La công chúa trắng bệch, lắc đầu khoát tay nói: "Hiền tế, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!"

Dương Tiễn nghe vậy ánh mắt chớp lên, đi theo Tây Hải Long Vương rời khỏi hậu điện đến một chỗ không người.

Lúc này, dưới gương mặt già nua của Tây Hải Long Vương hiện lên một tia cảm giác không nói ra được, tựa hồ là ưu thương, lại tựa hồ là bi phẫn, tóm lại, Dương Tiễn cảm giác đối phương có thể sẽ nói cái gì đó.

Quả nhiên, sau một thoáng im lặng, Tây Hải Long Vương thở dài: "Hiền tế, thật ra Liệt Nhi cũng không phải con ruột của ta!"

A!?

Dương Tiễn đầu óc mộng bức, nhịn không được há to miệng.

"Rất giật mình a!" Tây Hải Long Vương tự giễu cười cười: "Năm đó, ta vẫn chỉ là một Thái tử, gặp được Lục La mang thai, trải qua mưa gió, ta đã yêu nàng, dù cho biết nàng có thai!"

Nói xong, Tây Hải Long Vương như chìm vào trong hồi ức dài đằng đẵng kia, cả người có một chút chán nản: "Nhưng mà, ta là Thái tử Long tộc, Long tộc không có khả năng cho phép ta cưới một nữ tử không trong sạch, càng không cần phải nói đối phương còn có hài tử, vì vậy ta đợi sau khi Lục La sinh hạ Liệt Nhi, liền lấy bí pháp trong tộc phong ấn hắn,

Mãi đến khi qua vô số năm tháng, đợi ta trở thành Tây Hải Long Vương, sinh ra mấy hài tử, ta mới bí mật giải phong, từ đó để Liệt Nhi trở thành tam thái tử của Tây Hải Long Cung ta!

Nhưng không biết có phải vì bị phong ấn quá lâu không, tính khí cực kỳ hung ác, hở tí là cãi nhau ầm ĩ, ta và Lục La thẹn trong lòng, vẫn nhẫn nại, không ngờ y lại có ý đồ với Hải Nhãn!"

Nói đến đây, Tây Hải Long Vương nước mắt tuôn đầy mặt, dường như trong lòng cực kỳ đau khổ.

Dương Tiễn hiểu được, vỗ vỗ bả vai Tây Hải Long Vương, thở dài: "Long Vương, đã như vậy, chúng ta càng phải cứu Tam thái tử ra!"

...

...