Nhị Gia Thương Em

Chương 42




Cuối cùng sau khi bữa tiệc ngoài trời kết thúc thì Nhị Gia không hề trở lại.Cả 4 người bọn họ ai nấy cũng đều giải tán về nhà.Tử Kì từ chối Lâm Duệ đưa về,cô nàng chạy sang kéo lấy cánh tay của Quế Tư Hạ rồi rời khỏi.

Vừa nhìn là cô biết ngay bọn họ lại giận hờn nhau,Quế Tư Hạ tính tình hòa nhã cô cũng không biết nên mở lời làm sao.Chỉ vụng về mà an ủi Tử Kì.

-Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu,à không tớ sẽ luôn bên cạnh cậu.Cậu hãy làm những gì mà bản thân mình muốn đừng để bản thân mình chịu thiệt.

Tâm trạng của Tử Kì bây giờ cực kì phức tạp,cô nàng kéo dài một hơi rồi ôm chặt lấy cánh tay của cô mà thở dài.

-Ừm,cảm ơn cậu.

Cả hai không ai nói thêm gì cả chỉ yên lặng sánh vai đi về phía ngôi nhà nhỏ.Gần đến bên nhà cô cùng Tử Kì cũng chia tay nhau.Nhìn bóng lưng của Tử Kì khuất thì cô mới quay lưng tiến vào bên trong nhà.

Lúc này mẹ Quế đang thu dọn nhà cửa,những vật dụng linh tinh đều được bà gói gọn vào thùng giấy.Cô chớp mắt vài cái rồi chạy về phía mẹ của mình cất giọng.

-Mẹ,mẹ làm gì thế.

-Tiểu Hạ về đấy à.mẹ đang dọn bớt đồ ấy mà.

-Sao lại dọn ạ,mấy thứ này đều cần dùng mà ạ.

Mẹ Quế dừng lại việc trên tay,bà chống đầu gối đứng dậy kéo lấy cánh tay của cô lại gần chỗ đệm ngồi xuống.Khuôn mặt dù đã có tuổi nhưng không hề xuất hiện nếp nhăn nào,nét cười lại vô cùng dịu dàng.Bà vuốt mái tóc của cô ra sau tai,giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng vang lên.

-Tiểu Hạ à,chúng ta sẽ rời khỏi đây.Chỉ cần đợi thêm 2 tháng nữa thôi,mẹ con ta sẽ có một ngôi nhà riêng.

Chuyện đến quá bất ngờ Quế Tư Hạ không thể tin vào tai mình,cô nắm lấy tay của bà mà day day.

-Thật ạ,mẹ nói thật sao.

-Ừm,thật đó.Mẹ không lừa con.

Sao chuyện tốt lại đến nhanh như vậy nhưng cô vẫn không dám tin.Mẹ con bọn họ đã phải ao ước có một ngôi nhà như thế nào kia chứ.Suốt 6 năm đã sống trong một căn phòng chật hẹp này còn không phải là nhà của bọn họ.

Đã phải chịu bao nhiêu lời ra tiếng vào khi ở lại đây.Vành mắt cô bắt đầu đỏ lên ôm trầm lấy mẹ,lúc này cô không biết nên nói thế nào nữa.Quả thật những lúc như vậy cô chỉ muốn khóc thay cho lời nói thôi.

Khuôn mặt của cô vùi vào trong lồng ngực của bà ra sức dụi dụi .

-Nhưng mà mẹ,số tiền để mua nhà có phải rất nhiều không.

-Tiểu Hạ của mẹ không phải lo gì cả,mọi việc mẹ đều có thể lo được.



Đột nhiên chuyển nhà như thế này,trong lòng cô lại thấy không được yên tâm.Cô chỉ ôm chặt lấy bà.Muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại chẳng thể mở lời,chắc linh cảm của cô sai rồi.

Mẹ Quế ôm con gái của mình trong lồng ngực.Vốn mắt bà đã phiếm hồng nhưng bà không hề khóc.Chỉ yên lặng ôm lấy con gái,ra sức vỗ về cô.Bà hít một hơi thật sâu rồi lại cất tiếng.

-Con thích Nhị Gia sao.

'.....'

Thật lâu sao cô mới nhỏ giọng đáp lại,giọng nói cũng như bị nghẹn lại nói cổ họng.

-Dạ không ạ.

Nghe thấy đáp án không như dự tính thì bà có chút ngạc nhiên.Rõ biết là cô nói xạo bà cũng không vạch trần.Con gái do mình đứt ruột đẻ ra thì làm sao lại không rõ kia chứ,phận làm mẹ lại không thể cho cô một sống tốt đẹp được thì người đau khổ vẫn là người mẹ.

Bà đã sớm nghe về chuyện Ngụy phu nhân đàm tiếu con gái mình.Làm sao bà có thể ở lại đây được,một nơi khiến con gái bà phải buồn.Phải chịu đựng những lời nói cay nghiệt kia.Công việc ở đây dù có lương cao đến mấy thì bà cũng sẽ mang con gái rời khỏi nơi này.

-------------------

Kì nghỉ hè kéo dài tận hai tháng.Thời gian chuyển đến ngôi nhà mới cũng là lúc cô nhập học,mẹ Quế vẫn chưa nói sẽ dọn đến nơi nào.Hẳn là sẽ gần ở trường học của cô thôi.

Về chuyện chuyển nhà cô cũng chưa nói cho ai cả.Người đời không phải thường có câu'Nói trước bước không qua'sao.Đợi đến lúc cô hoàn toàn chuyển đi thì nói cũng không muộn.

Quãng thời gian nghỉ hè này Ngụy Đông Lộ rất thường xuyên ghé đến đây chơi có khi còn ở ngủ lại luôn và cực kì bám lấy cô.Lần nào đến cô cũng bị lôi kéo đi theo đám bọn họ tụ tập, riết cô đã trở thành một thành viên trong nhóm bọn họ lúc nào không hay.

Quế Tư Hạ yên vị ở chỗ ngồi,hôm nay sẽ xem phim kinh dị tại nhà.Và chỗ xem phim không ngoài dự đoán sẽ ở Ngụy Gia.

Là một căn phòng lớn,không có ban công cũng không có cửa sổ.Chỉ có một tấm kính trong suốt như một bức tường,kéo rèm ra là sẽ quan sát toàn cảnh phía sau ngôi biệt thự.Phía trên bức tường lớn đang phát sáng một mảng màu xanh lè.

Ngụy Đông Lộ vẫn đang điều chỉnh máy chiếu đằng kia.Cô ngồi trên chiếc ghế đệm lớn chỉ vừa đủ cho ba người ngồi.Cô bị ép ra ngoài rìa kế bên là Tử Kì cùng Lâm Duệ.

-Xong rồi,mau mau ngồi vào.

-Đợi một tí,Tư Đằng sắp vào rồi.

Lâm Duệ vừa đưa tay lên xem giờ vừa đáp lại Ngụy Đông Lộ.Qua khoảng trừng 15 phút thì Ngụy Tư Đằng cũng đi vào.Là chủ nhà nhưng lại đến muộn nhất.

Ngụy Tư Đằng một thân tây trang chỉnh tề,chắc hẳn vừa tham gia họp ở công ty.Cô nghe được mang máng từ dì giúp việc,Nhị Gia đã bắt đầu học hỏi về việc điều hành ở công ty ở tầm tuổi này.Quả thật anh là một người rất giỏi,mọi thứ của anh đều hoàn hảo.Một người hoàn hảo đến mức không thể soi ra được yếu điểm.

Anh chỉ nói một câu rồi lại mở cửa rời khỏi.



-Xem trước đi,tớ thay đồ qua liền.

'.....'

Cũng không ai bắt đầu xem cả,dù sao cũng đã đợi thì đợi cho chót.Vẫn may anh thay đồ rất nhanh lần này chỉ đợi 5 phút là anh đã quay trở lại.

Nhị Gia đã thay một bộ đồ thoải mái ở nhà,thân hình cao lớn của anh tiến đến phía chỗ bọn họ.Vì chỉ có một cái ghế nên anh cùng Ngụy Đông Lộ trực tiếp ngồi dưới sàn nhà.Nói là sàn nhà nhưng đều được trải một tấm thảm lông cực kì lớn,cực kì mềm mại.

Từ chỗ của cô vừa hay nhìn trọn vẹn một bên mặt của anh.Nhị Gia giống như biển đêm yên tĩnh,không buồn không vui,không cảm xúc.Và điều cuối cùng là anh không hề nhìn lấy cô một lần.

Phía trên bắt đầu chiếu,vừa mới mở đầu thôi mà đã hù dọa người đến thế.Ngay cả âm thanh cũng khiến người khác dựng tóc gáy.Quế Tư Hạ như con robot chỉ yên lặng nhìn chằm chằm phía trên bức tường đang liên tục chuyển cảnh kia.

Qua một hồi lâu,bên cạnh cảm giác như bị lún xuống.Cô cũng không để tâm,chắc hẳn Tử Kì ra sức đè xuống.Bàn tay của cô trong vô thức đưa sang định với lấy cánh tay Tử Kì để ôm.

Hành động này như một thói quen giữa đôi bạn thân bọn cô,rất thích sờ mó ôm ấp nhau.Cảm giác rất thoải mãi.

Không chút do dự Quế Tư Hạ ôm chầm lấy cánh tay người bên cạnh còn tiện thể ngả người về.Trong vô thức con dụi dụi vài cái vào cánh tay kia.Giọng nói mềm nhẹ nũng nịu vang lên chỉ đủ để người bên cạnh nghe được.

-Ưm thoải mãi quá đi,thích cậu nhất đấy.

'....'

Độ cứng rắn này,còn cả kích thước này.Đôi mắt hạnh vốn đang yên tĩnh liền mở choàng lên,cô nuốt một ngụm nước bọt quay người sang nhìn.Sức nắm ở tay cũng siết chặt lại.

-Nhị Gia.

Ngụy Tư Đằng vốn đã ngồi ở đây được một lúc nhưng cô lại chẳng hề quan tâm quay sang nhìn.Đột nhiên xúc cảm mềm mại ập đến và cả hương thơm kia ngày một gần.Trong khoảng khắc ấy cơ thể vốn cứng ngắc lại càng thêm khẩn trương.

Cô ôm lấy cánh tay của anh và còn nũng nịu bên tai.Yết hầu nơi cần cổ ra sức lăn qua lăn lại,anh muốn cảm nhận cảm giác đó thật lâu thật lâu.Nhưng cô đã rời đi nhanh chóng,vẻ mặt hốt hoảng mà nhìn lấy anh.Giọng nói cũng không còn nhỏ nhẹ như khi nãy.

Anh không đáp lại,chỉ yên lặng đối mặt cùng cô.Ngay lúc màn hình chuyển đến màu đen cả căn phòng đều chìm vào bóng tối.Không một chút do dự anh liền cúi xuống hôn lấy bờ môi đỏ mọng kia.

Xúc cảm mềm mại áp đến môi của anh.Từ lâu anh đã thật muốn hung hăng mà hôn lấy cô,chỉ từ nụ hôn đầu lần đó đã gợi lên cơn dục vọng không thể kiềm chế này.Tự bản thân anh cũng cho rằng tính cách của mình đủ đứng đắn.Luôn trong tầm kiểm soát của anh.

Không quan tâm đến những vấn đề nam nữ,ngay cả cảm giác với con gái cũng chưa từng có.Từ khi gặp cô thì những thứ đó đều vô nghĩa,đều vô dụng cả.

Kể từ lần gặp cô đầu tiên ở dưới tán cây thì anh đã cảm nhận được thứ cảm giác mãnh liệt này.Nhiều lần anh đều lơ đi để không nhìn thấy cô nhưng đều vô ích.Chỉ cần chạm mắt một lần liền muốn được nhìn thấy cô mãi mãi,tốt nhất là luôn ở trong tầm nhìn của anh.

Ngay cả anh cũng không hiểu nổi,làm sao anh lại có cảm giác đấy với một người con gái ngay từ cái nhìn đầu tiên kia chứ.Bản thân anh sắp điên đến nơi với những cỗ cảm xúc đó,khó chịu đến không thể giải tỏa.Anh ghét bản thân của hiện tại,ghét cảm xúc bây giờ của thân.Và anh cực kì chán ghét bản thân mình khi không tự chủ được hành động.