Quế Tư Hạ rất tỉ mỉ soạn một bát mì nóng ra cho anh.Hài lòng nhìn thành phẩm của mình sau đó cô lại mỉm cười giương cặp mắt hạnh lên nhìn anh như đang đợi một lời khen.
Nhưng người nào đó vẫn khoanh tay trước ngực nhìn cô chăm chú.Toàn thân anh toát ra một từ trường mạnh mẽ.Cỗ hương thơm mê người,thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.Đến nỗi cô nhìn đến mê mẫn cũng quên luôn việc phải rời đi.
Ngụy Tư Đằng nâng cằm,ánh mắt đen láy nhìn cô.Chỉ cần trông thấy gương mặt tràn ý cười đó là tâm can anh rộn rạo,thật muốn nhốt cô lại chỉ một mình anh được nhìn.Không để cảm xúc chia phối,anh di dời sự chú ý xuống bát mì,giọng trầm ổn cất lên.
-Có thể đi rồi.
'....'
Bị lời nói của anh dẫn hồn về,Quế Tư Hạ ngượng ngùng thu lại ánh mắt thất thố của mình.Đáp lại một tiếng rồi tháo tạp dề trên người ra,bước chân sắp rời khỏi thì giọng nói kia lại vang lên.
-7 giờ tối đến thư phòng của tôi.
Ý của anh là đang nói đến việc giảng bài cho cô,cho nhanh chóng đáp lại rồi vui vẻ rời đi.
-Dạ.
Cô biết căn phòng đó,cầu thang bên ngoài có thể đi thông đến đó,gần ngay ban công của biệt thự.Cô còn đang lo lắng việc bị người khác phát hiện,vừa hay ở đó lại không ai lui tới.Nếu mà bị nhìn thấy cô đến tìm Nhị Gia thì không biết lời ra tiếng vào sẽ như nào.
Đúng giờ Quế Tư Hạ tay ôm sách vào trong lòng ngực.Cô mặc một bộ quần áo ở nhà,là một bộ đồ dài.Nhìn không có chỗ nào kì cục cả rất đoan chính.Cứ như vậy vừa đi cô lại vừa ngâm nga ca khúc trong miệng,mỗi khi tâm trạng thoải mái thì cô luôn có thói quen này.
Đi đến lối mòn rồi đi lên vài bậc cầu thang là đến trước sảnh chính của ngôi biệt thự.Trước cửa chính được trang trí một đài phun nước vừa cỡ còn gắn cả đèn trong nước.Tầm mắt cô hơi di chuyển về bên trong,có thể thấy được bóng dáng của những vị khách cùng tiếng nói chuyện vang vọng ra.
Không để tâm thêm cô nhanh chân đi qua bên hông,ngay đó có một cầu thang được thiết kế riêng.Từ đây có thể đi lên bên trên tầng thượng luôn không cần phải đường vòng vào bên trong nhà.
Ngôi biệt thự 5 tầng,cô leo có chút mỏi chân.Vừa lên tới nơi cô liền đón lấy ngọn gió thổi đến,hơi thở trầm ổn rồi cô liền nghĩ đến anh ưa sạch sẽ thế là liền ngửi thử mùi trên cơ thể mình.Không có mùi mồ hôi,khóe miệng cô lại nhoẻn lên cười rồi đi đến cánh cửa.
Mở cánh cửa ra là sẽ đi vào hành lang bên trong ngôi biệt thự.Thư phòng của anh ở ngay đó,Quế Tư Hạ gõ nhẹ lên cánh cửa,bên trong liền có giọng nói trầm ấm vọng ra.
-Vào đi.
Không hiểu sao cô lại có chút căng thẳng,cũng chẳng phải đến làm chuyện gì xấu.Chỉ đến nhờ anh giảng bài xong thì về thôi.Quế Tư Hạ hít sâu một hơi rồi mở cửa bước vào.
Cô cẩn thận đóng cánh cửa lại,hướng tầm mắt về phía bóng dáng cao lớn đang ngồi trên bàn ở chính giữa căn phòng.Ánh mắt không tự chủ quan sát xung quanh,có hẳn hai kệ sách lớn hai bên hông.Ngay góc tường là bộ sofa màu xám trắng.Căn phòng cũng một màu trắng tinh.Vô cùng sạch sẽ gọn gàng.Hệt như con người của anh vậy.
Đôi mắt lạnh của cô nhìn lướt đến mái tóc đen của anh,có chút hơi nước trên đó.Chắc hẳn anh vừa tắm xong,quần áo trên người cũng đổi lại thành một bộ khác.Không để cô thất thần nhìn thêm,đôi mắt trầm lặng kia đã giương lên chạm vào mắt cô rồi chỉ đến chiếc ghế bên cạnh.
-Lại đây ngồi.
'....'
Không dám chậm trễ cô liền cất bước đi đến chiếc ghế cạnh anh ngồi xuống.Nhìn thế nào cũng thấy kì kì,chiếc bàn này chỉ cần một ghế ngồi thôi,thêm một chiếc ghế lạc quẻ mà cô đang ngồi thì nhìn không hợp tí nào.
Ngụy Tư Đằng vốn chuẩn bị riêng thêm một chiếc ghế để cho cô ngồi bên cạnh.Thấy cô ngồi vào thì liền hài lòng,một tay anh chống đầu nghiêng về phía cô.Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn kia.
-Lật sách ra.
Quế Tư Hạ như một con robot mà dạ dạ vâng vâng theo lời anh.Mở sách ra,tìm đến câu hỏi cô đã đánh dấu trên đó,rồi nhẹ tay đẩy về phía anh.Tầm mắt cô lúc này mới dám nhìn qua anh,khoảng cách của bọn họ lúc này có chút gần.Tim cô đập mạnh đến nỗi cô sợ anh nghe thấy tiếng của nó luôn.
Dái tai của cô trộm ửng hổng lên sau đó dần lan đến gương mặt trắng nõn.Anh không nói gì thêm,ánh mắt đang nhìn câu hỏi trên sách của cô.Rất nhanh anh đã ngồi thẳng lưng,nghiêm túc giảng từng bước cho cô.Anh giảng rất tỉ mỉ từng bước,còn rất kiên nhẫn dừng lại hỏi xem cô có hiểu hay không.
Mỗi lần vào việc học là cô liền nghiêm túc,đã không còn suy nghĩ viển vông ngoài lề nữa.Qua một lúc cuối cùng anh cũng giảng xong mấy câu bài tập cho cô.Nhìn vào cuốn vở nháp chép chi chít chữ,công thức toán.Cô lại nhoẻn miệng cười hài lòng.
Niềm vui của học sinh giỏi bọn cô rất đơn giản.Đó chính là tìm ra được đáp án của bài giải,chỉ cần như thế đã thỏa mãn mà vui sướng.Hai con ngươi của cô cong lên như vầng trăng khuyết,ngước lên nhìn anh.Môi nhỏ mấp mãy.
-Cảm ơn anh Nhị Gia.Anh giảng dễ hiểu thật đó,giỏi quá đi mất.
Trong thoáng chốc ,lồng ngực của anh lại như bị thứ gì cào trúng.Ngứa ngáy còn có chút xao động.Vẻ mặt có hơi khựng lại,bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.Đánh tan bầu không khí ái muội bên trong.
-Tư Đằng,tớ vào có được không?