Nhị Gia Thương Em

Chương 23




Bộ phim dài đằng đẵng 3 tiếng đồng hồ.Cứ như thế anh trở thành gối kê đầu cho cô ngủ,chốc lát lại nhướng mi mắt xuống quan sát cô.Từ trong lòng liền nảy sinh một thứ cảm giác yên ả đến khó chịu,anh khó chịu vì không hiểu nổi bản thân của mình.Khó chịu với cảm xúc hiện tại của bản thân.

Từng hành động lẫn suy nghĩ của anh cứ không ngừng lộn xộn.Ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi chính bản thân của mình.Suy nghĩ mờ mịt cứ quẩn quanh tâm trí đến tận lúc người con gái đang kê đầu ngủ tỉnh giấc.Ngụy Tư Đằng mới bị kéo về hiện thực.

Quế Tư Hạ đưa tay dụi mắt,che hờ đi ánh sáng từ màn hình lớn chiếu đến.Tính tình khi ngủ dậy của cô có chút buồn cười,sẽ chẳng để ý mình vừa nằm đâu mà ngủ.Cũng chẳng để tâm đến việc gì xung quanh.Cứ như vậy lơ mơ ngồi thẳng lưng.

Phim đang chiếu nhạc kết phim,cô tiện tay lay lay Ngụy Đông Lộ đang ngủ kế bên.Sao anh có thể ngủ trong cái tư thế ngoằn nghèo đó nhỉ.Đôi môi anh đào của cô không tự chủ mà nhoẻn miệng cười.

Ngụy Đông Lộ bị cô đánh thức thì cũng lớ ngớ ngồi dậy,vừa thẳng cổ thì liền cảm nhận 1 trận nhức nhối ở cổ.Anh đưa tay xoa xoa rồi lại nhìn cô cười đến ngây người,đến lúc chạm ánh mắt rét lạnh của Ngụy Tư Đằng ở phía sau cô thì nụ cười trên gương mặt anh liền đông cứng lại.

'Mình có làm gì sao,cậu ta đang lườm mình đúng không?ánh mắt đó là đang ám chỉ cái gì thế? đáng sợ quá'

Một đống thắc mắc trong đầu còn chưa giải đáp thì hai con người yêu nhau kia đã xuất hiện trước mắt ba người bọn họ.Lâm Duệ đang cầm túi xách cho Tử Kì,xem trừng quan hệ hai người này khá tốt.

Câu chuyện về Lâm Duệ với Tịch Lạc cũng không ai nhắc đến đều xem như chưa từng có chuyện đó.Ngay bản thân bọn họ cũng không hiểu nổi Lâm Duệ có thật chất là đã buông bỏ Tịch Lạc hay chưa.

Sau buổi xem phim mỗi người đều chia ngả mà về nhà.Tử Kì tất nhiên sẽ ngồi chung xe cùng Lâm Duệ,Ngụy Đông Lộ thì có tài xế đưa đón riêng.Ngụy Tư Đằng tiến đến bên trong xe,chú Lý đã đợi sẵn ở đó mở cửa cho anh.

Quế Tư Hạ như con hạc bơ vơ giữa dòng người tấp nập,cô còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ nên đi đâu giết thời gian.Giờ này cô vẫn chưa muốn về nhà lắm,hay là đi đến thư viện.Ý nghĩ vừa nảy lên cô liền cất bước đi.

Vóc dáng nhỏ nhắn của cô thong thả đi trên vỉa hè,hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí mát mẻ này.Đột nhiên còi xe vang lên khiến cô giật nảy mình mà lùi chân về.Đến lúc nhìn rõ chiếc xe Rolls Royce sang trọng kia thì cô mới không thấy hoảng nữa.

Cửa kính trên ghế lái hạ xuống,Chú Lý ngó đầu ra nói vọng về phía cô.

-Tiểu Hạ,lên xe đi chú chở về luôn.

Cô hơi do dự nhìn về ghế ở đằng sau,không biết Nhị Gia có đồng ý không.Cô sợ ngồi lên rồi lại phải đi xuống thì ngại ngùng lắm.



Chú Lý hiểu được sự do dự trong mắt cô nên đáp lại ngay.

-Nhị Gia đồng ý rồi,cháu mau lên đi chỗ này không cho dừng xe.

Không dám chậm trễ thêm,cô liền mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.Quả nhiên không khí trong xe dễ chịu hơn hẳn ngoài trời,đặc biệt là có mùi hương cô thích,là mùi bạc hà.Cũng chính là mùi cơ thể của anh.

Chiếc xe chạy đến trung tâm thành phố thì cô liền quay sang nhỏ giọng nói.

-Chú ơi,cho cháu xuống đây nhé .

-Cháu không về nhà luôn sao?

-Dạ cháu định ghé thư viện ạ.

-Được rồi,để chú dừng chỗ tiện đường cho cháu.

-Vâng ạ,cảm ơn chú nhiều lắm.

Sau khi nói xong cô lại bịn rịn khẩn trương ngồi trên ghế,trong lòng đang đấu tranh tâm lý có nên bắt chuyện với anh hay không.Nhưng chỉ vừa lén quay xuống nhìn thử thì liền trông thấy anh lạnh nhạt mà xem di động.Chắc không nên làm phiền đến anh đâu,cô lại vứt bỏ ý định bắt chuyện chuyển ánh mắt về phía cửa sổ.

Chưa đầy 5 phút chiếc xe đã dừng bên lề đường,từ chỗ này đến thư viện rất gần chỉ cần băng qua một đèn xanh đỏ là tới.Quế Tư Hạ nhanh chân mở cửa bước xuống,cô mỉm cười nhìn chú Lý.

-Chú lái xe cẩn thận nhé ạ.

-Rồi rồi mau đi đi.



-Dạ.

Xe còn chưa lăn bánh thì giọng nói từ tốn có hơi khàn của anh vang lên.

-Tôi cũng xuống đây,chú về đi.

'....'

Vừa dứt câu cũng không nghe lời đáp lại của Chú Lý,anh đã mở cửa xe bước xuống.Chú Lý không dám hỏi nhiều chỉ nghe mệnh lệnh của anh rồi gật đầu sau đó lái xe rời đi.

Cô vẫn chưa nhấc chân định đi ,vẫn đứng yên ở đó mà nhìn anh.Rất nhanh bóng bưng cao lớn ấy đi lướt qua người cô.Đôi mắt to tròn của cô khẽ nháy rồi cũng bước đi theo sau lưng anh.

Vốn tưởng rằng anh có việc gần đây nên cô chỉ lặng lẽ mà đi phần đường của mình.Nào ngờ anh vậy mà cũng tiến đến bên trong Thư Viện,cô hơi ngỡ ngàng rồi cũng chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh,giọng nói mềm mại vang lên.

-Nhị Gia đến thư viện làm gì vậy ạ?

Câu hỏi vừa thốt ra cô liền cảm thấy hối hận,sao lại đi hỏi cái câu ngớ ngẩn như vậy kia chứ.Vậy mà giọng nói trầm khàn kia vẫn đáp lại cô.

-Đọc sách.

Thư Viện này là thư viện lớn nhất ở Hà Thành,nó nằm ngay trung tâm thành phố.Cô rất thường xuyên đến đây để mượn sách,ở đây đủ các loại sách.Rất thuận tiện cho việc học của cô.Đứng ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi cô liền bị giọng nói của anh kéo về.

-Đi vào thôi.

-Dạ???

Nhị Gia đây là đang rủ cô đi cùng sao,suy nghĩ vừa lóe lên đã khiến cô cười không ngớt.Quế Tư Hạ mỉm cười ngọt ngào mà đi theo sau lưng của anh tiến vào bên trong.