Nhị Gia Thương Em 2

Chương 60




Sau khi buổi học kết thúc,Quế Tư Hạ đặc biệt hiểu ý liền ôm lấy cánh tay bạn trai nhà mình nhanh chóng rời đi.

Tử Kì tặc lưỡi nhìn cô bạn thân nhà mình bỏ rơi mình.Rồi lại đưa mắt nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một lát liền mở lời.

- Giờ em muốn đi uống bia,anh đi không?

- CÁI GÌ???

- Không đi thì thôi,tự anh về nhà của anh đi.

- Đi anh đi mà.

Lâm Duệ mặc dù bị cô làm cho bất ngờ nhưng vẫn không quên kè cặp bên người của cô.Bây giờ còn học được thói nhậu nhẹt nữa cơ đấy.Buổi trưa mà rủ đi nhậu,cái tính nắng mưa này cũng chỉ có Kì Kì nhà anh mới có thôi.

Cả hai cùng nhau đến một quán nhậu nhỏ gần trường.Bên trong rất vắng không được đông khách lắm.Lâm Duệ dẫn Tử Kì đến chiếc bàn trống ở trong góc rồi ngồi xuống.

- Em thật sự muốn uống bia?

- Tất nhiên,gọi một két trước đi.

- ???

Anh nào dám làm trái ý thế là đành buộc bụng đi gọi bia cho Tử Kì.Quả nhiên cô nàng này tửu lượng không phải dạng vừa,hốc bia như hốc nước lã.

Lâm Duệ vẫn chưa uống hết một ly của mình mà Tử Kì đã cạn sạch 3 chai bia tươi.Nhìn đến gương mặt không có một chút nào là giống say kia thì anh không khỏi vỗ tay trong bụng.

Sao mà bây giờ nhìn thế nào cũng giống như Tử Kì là nam tử hán đi uống bia cùng cô em tình nhân mỏng manh vậy nhỉ.

- Anh nhìn gì đấy,không biết uống bia?

“……”

Tất nhiên là biết rồi,nhưng anh còn phòng hờ.Tửu lượng Kì Kì dù có cao đến mấy cũng phải hạ gục thôi.Đến lúc đó anh mà say nữa thì ai đưa Kì Kì nhà anh về an toàn.Xung quanh biết bao nhiêu kẻ xấu chứ.



- Uống một chút thôi,anh còn lái xe.

- Àaaaaaa.

Tử Kì bĩu môi rồi tiếp tục công việc dọn sạch mồi trên bàn rồi lại uống bia của mình.Con người của cô khá kì lạ,vui buồn hay bình thường đều muốn uống bia.Cảm giác lâng lâng như vậy mới là cuộc sống.

Huống chi ông cha già nhà cô quản cô chặt như thế,hiếm khi không ở trong tầm mắt của ông thì cô phải thoả thích mới được.

Đúng như đự đoán của Lâm Duệ thì Tử Kì cũng bắt đầu ngà ngà say.Tay chân chỉ tứ hướng,mặt mày thì đỏ bừng.Không những thế còn đi qua ngồi sát bên cạnh của anh.

Một loạt hành động ôm ấp nũng nịu mà Lâm Duệ chỉ có nằm mơ mới thấy.Anh càng khoái chí nên không đẩy Tử Kì ra.Để mặc cho cô ẻo ẻo trên cơ thể mình.

Giọng nói mềm như bông quẹt nhẹ vào lồng ngực của Lâm Duệ.

- Anh thích em sao?Là thật lòng chứ hay anh chỉ muốn đùa giỡn như lần trước.

Không một chút do dự,biểu cảm trên gương mặt Lâm Duệ cực kì căng thẳng cực kì thành thật.Anh xoay người đối diện cùng cô.

- Anh thề anh là thật lòng với em.Anh thật sự thích em à không anh yêu em.

- Phụt…hâhha đồ ngốc,anh nghiêm túc như vậy làm gì kia chứ.

“……”

Tử Kì nửa say nửa tỉnh mà cười khoái chí.Cô cũng không phải người nông cạn mà không nhìn ra được ý tứ của anh.Chỉ là cô không muốn dễ dàng chấp nhận anh lần nữa.Cái gì càng dễ có được thì sẽ không trân trọng.

Lâm Duệ thở dài rồi ôm lấy bả vai của Tử Kì.Cô bây giờ say rồi anh có nói thì lúc tỉnh lại cô cũng không nhớ đâu.Một tay Lâm Duệ quàng xuống hai chân của Tử Kì mà bế bổng lên theo kiểu công chúa.

- Anh đưa em về kí túc xá.

- Không muốn,không muốn về đó.Bạn bè mà thấy thì em mất mặt chết mất.

- Vậy anh đưa em về chung cư của em.

- Ưm được.



“……”

———————

Bên này Nguỵ Tư Đằng ngoan ngoãn mà để Quế Tư Hạ dắt tay mình đi.Xung quanh không ít những ánh mắt tìm tòi nhìn bọn họ.

Nếu không sợ cô giận thì anh đã hôn cô ngay tại đây.Vừa công khai vừa đánh dấu chủ quyền,càng nghĩ anh lại càng hài lòng với mưu mô của bản thân.

Quế Tư Hạ kéo tay anh đến nhà ăn của trường vừa hay kịp lúc ngay giờ ăn.Càng không phải tốn công ra bên ngoài ăn uống.

Cô chọn một chỗ ít người rồi để anh ngồi xuống.Từ trên cao nhìn xuống nam sinh cao lớn đang ngồi trên ghế mà cất lời.

- Anh ở yên đây,em sẽ đi lấy cơm.

“……”

Riết rồi xem anh thành con nít luôn sao.Nguỵ Tư Đằng liếm nhẹ khoé môi rồi bật cười trầm thấp.Anh ung dung đứng dậy,đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

- Anh đi cùng em,ai lại để con gái tự mình đi lấy chứ.

- Được thôi,nhưng mà nhớ theo sát em đấy.

Ở nhà ăn rất hỗn loạn,chính là kiểu đông đúc xô đẩy.Cô là sợ thiếu gia như anh bị người ta đụng trúng nên mới vậy.Càng huống chi những ánh mắt của nữ sinh xung quanh kia.Vừa nhìn thì cô hiểu ngay ý của bọn họ,không phải là nhân cơ hội đứng gần bạn trai nhà cô sao.

Thực tế so với tưởng tượng của Quế Tư Hạ liền khác xa một trời một vực.Người được che chở là cô còn Nguỵ Tư Đằng không những không bị người ta chèn ép mà đang thư thả đứng sau lưng cô.

Mọi hôm đến đây đều phải chịu cảnh xếp hàng xô đẩy nhưng hôm nay hai người bọn cô là một hàng.Hoàn toàn tránh xa đám người đông đúc.

Nhìn đến biểu cảm của bạn học xung quanh thì cô liền biết nguyên nhân.Họ là đang bị Nguỵ Tư Đằng doạ,anh dùng ánh mắt lạnh lẽo đó trừng bọn họ thì ai dám lại gần nữa chứ.

Quả nhiên là cô chỉ có lo xa,bạn trai nhà cô ghét người khác đụng chạm mà.Vừa thấy đám đông liền toả sát khí bừng bừng thế kia.Quế Tư Hạ vừa thấy buồn cười vừa thấy ngại với những bạn học kia.

Cô phải mau chóng lấy cơm rồi rời khỏi thôi.Nhà ăn chỉ có 3 hàng mà hai người bọn cô chiếm một hàng rồi.Lại còn biết bao là sinh viên đằng sau.