Rất nhanh dục vọng liền được anh dập tắt đi,quả nhiên tính tự kiềm chế bản thân của anh vẫn còn.Ngụy Tư Đằng ôm bổng Quế Tư Hạ đặt cô ngồi lại chỗ của ghế lái phụ.Thuần thục mà chỉnh lại váy cho cô rồi mới thắt đai an toàn.
Xong chuyện Ngụy Tư Đằng mới nhấn ga chạy ra khỏi hầm xe.Bên này Quế Tư Hạ như con nai mà ngồi ở đấy,cảm giác ái muội ban nãy vẫn còn.Ánh mắt lại không tự chủ nhìn qua vị trí giữa chân của anh.Nó biến hình nhanh vậy sao?
- Còn nhìn nữa thì hậu quả em tự gánh nhé?
‘…’
Gương mặt của cô vẫn còn đỏ ửng,bây giờ nghe anh nói liền muốn nổ tung tại chỗ.Chột dạ mà chuyển tầm mắt sang hướng khác.Môi nhỏ bất giác kéo lên một nụ cười nhỏ,đây cũng tính là chuyện vui mà.Bạn trai nhà cô cũng không phải khúc gỗ đâu,anh còn có phản ứng sinh lý với cô đấy.
- Em cười gì đấy?
- Em đâu có.
‘…’
Ngụy Tư Đằng nhìn sang một bên góc mặt của cô thì không khỏi thở dài,vậy mà để cô nhìn thấy mặt xấu hổ rồi.Anh đưa tay sang nắm lấy bàn tay của cô,mười ngón đan xen lẫn nhau.
- Dọa em sợ rồi sao?
- Không có đâu,anh cũng không làm gì em mà.Đàn ông con trai ai cũng như vậy cả, anh không cần tự trách hay xấu hổ đâu ạ.
‘…’
Ngồi bên này,Quế Tư Hạ nhiệt tình mà an ủi anh.Bàn tay kia cũng không rảnh rỗi liền đưa qua nắm tay anh,hết sờ tay anh thì lại nghịch ngón tay.Quả nhiên trên người anh cái gì cũng đẹp như vậy,ngay cả ngón tay cũng thon dài thế kia.
Ngụy Tư Đằng khẽ cười rồi để mặc cho cô luyên thuyên đủ điều,anh cũng không có cảm giác xấu hổ lắm với chuyện này.Sau này sớm muốn thứ đó của anh cũng ở trong người của cô,vẫn nên để cô thích ứng dần cho quen,lúc làm mới không bị dọa sợ.
‘…’
Chiếc Rolls Royce của Ngụy Tư Đằng tiến đến khu để xe.Anh vừa định mở cửa đi xuống liền bị cô ngăn lại.Quế Tư Hạ trợn tròn mắt nhìn hai bóng hình quen thuộc ở phía dối diện,là Tử Kì cùng Lâm Duệ.
Anh cũng nhìn theo ánh mắt của cô,nhìn thấy người quen anh cũng không thấy có gì kinh ngạc cả.Ngay cả việc Lâm Duệ bây giờ đang theo đuổi lại Tử Kì anh cũng biết.
- Sao hai người họ lại ở cùng nhau kia chứ,bọn họ quay lại rồi sao?
- Lâm Duệ đang theo đuổi bạn em,em không biết sao?
- Hả???
Quế Tư Hạ đưa mắt sang nhìn anh,khó tin mà lại nhìn hai người ở phía đối diện.Rất nhanh Tử Kì đã đi vào chung cư,Lâm Duệ cũng lái xe rời đi.Sao cô lại không hay biết gì thế,Tử Kì không có kể qua nha.
Ngụy Tư Đằng mở cửa bước xuống,rồi đi vòng qua mở cửa cho cô.Quế Tư Hạ vừa xuống xe vừa trầm ngâm suy nghĩ.Đến khi cơ thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp của anh thì cô mới thôi suy nghĩ vẩn vơ.
- Ở cùng anh mà em lại nghĩ đến người khác sao?
- Xin lỗi anh,em thấy hơi bất ngờ ấy mà.Nhưng mà Nhị Gia,anh biết chuyện này từ khi nào vậy.
‘…’
Đột nhiên anh lại nhíu mày nhìn cô,biểu cảm còn có chút khó chịu.Cô không hiểu ra sao liền nhỏ giọng.
- Sao vậy ạ?
- Em gọi anh là gì?
- Nhị Gia.
‘…’
Ngụy Tư Đằng cứ tưởng khi quen nhau cô sẽ đổi cách xưng hô nhưng cô cứ mở miệng là Nhị Gia.Còn tên nhóc kia thì lúc nào cũng gọi tên thân mật,anh mới là bạn trai của cô mà.
- Sau này đừng gọi anh là Nhị Gia nữa.
‘…’
Thì ra anh là đang khó chịu chuyện này,cô cũng muốn gọi tên anh chứ bộ.Tại cô quen miệng rồi nên khó sửa.Quế Tư Hạ vòng tay ôm lấy eo của anh,ngước mắt lên chạm mắt cùng anh ngọt ngào mà cất giọng.
- Vậy em gọi anh Tư Tư nhé.
- Không được.
- Sao lại không được,Tư Tư hay mà.
- Tên đó sau này đặt cho con,em gọi tên khác đi.
‘…’
Quế Tư Hạ sửng sốt nhìn anh,con nào ở đây?Anh vậy mà suy nghĩ đến vấn đề đặt tên cho con luôn rồi sao.Còn chưa tốt nghiệp đại học nữa đấy mà lại mới hẹn hò đây thôi.Nhất thời cô bị anh làm cho đông đá tại chỗ.Giọng nói trầm khàn kia liền cất lên.
- Em không muốn kết hôn với anh?
‘…’
- Không phải,em là chưa nghĩ đến chuyện đó.Anh nghĩ xa như vậy làm gì chứ.
- Anh đã nói là anh nghiêm túc với mối quan hệ này,kết hôn là chuyện sớm muộn.
Không thể không đưa ngón cái tặng cho anh một like.Quả nhiên Nhị Gia làm gì cũng đều suy nghĩ đến sau này,luôn nghiêm túc như vậy.Thế mà trước đây cô lại gắn mác Tra Nam cho anh.
Quế Tư Hạ có hơi ngại khi nhắc đến vấn đề con cái nhưng cô cũng rất vui.Tóm lại là anh thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này càng khiến cô an tâm hơn.
- Rồi rồi em biết rồi,vậy gọi anh là A Đằng nhé.
- Ừm.
- Vậy em vào nhà đây,anh về cẩn thận nhé.Đến nơi nhớ gọi điện cho em đấy.
- Ừm,đi từ từ thôi cẩn thận té.
Quế Tư Hạ vừa đi vừa xoay người vẫy tay tạm biệt anh.
Cô vừa ra khỏi thang máy ở tầng 7 liền nhìn thấy căn hộ kế bên có người dọn đến.Bên ngoài thùng lớn thùng nhỏ chất đống.Sau này bọn cô có hàng xóm rồi,Quế Tư Hạ vừa đi lướt qua cửa căn hộ kia thì liền dừng bước chân.
Chớp mắt vài cái nhìn người đứng trước cửa.
- Hạc Hiên,sao cậu lại ở đây.
Hạc Hiên không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cả,chưa kịp mở miệng thì giọng nói đanh thép của Châu Tân Hàm từ phía sau lưng cô nói vọng đến.
- Tiểu Hạ em vừa đi đâu về hả.Anh vừa nhìn thấy em ôm ấp với cái người kia đấy nhé,không phải em nói em ghét mấy tên đẹp trai sao hả.Còn nói là không có quan hệ gì với tên đó,bây giờ thì hay rồi ôm ấp tình cảm như thế,em còn lời gì để chối không hả?