Nhị Gia Thương Em 2

Chương 4: Quá Khứ




Đến tận lúc bữa tiệc kết thúc anh cũng không nhìn thấy bóng hình của cô đâu.Trong lòng bất giác có cảm giác chẳng lành.

Nguỵ Tư Đằng cất bước muốn đi đến ngôi nhà nhỏ kia của cô thì từ sau lưng giọng nói hiền từ của Nguỵ Lão Gia Tử lại cất lên.

-Tiểu Tư,cháu mau lại đây.

“.....”

Đành bỏ ý định đi tìm cô sang một bên,anh tiến lại gần phía ông nội đưa tay đỡ lấy ông.

-Có chuyện gì ạ.

Lời vừa dứt thì anh liền ăn ngay một gậy của ông lão vào chân.Hành động của ông rất dứt khoác như một thói quen.Đôi mắt với những nếp nhăn lườm lấy anh rồi gằn giọng.

-Nói chuyện trống không với lão như vậy đó hả,ta nói cái tính khí cộc lốc này của con học từ đâu mà ra thế không biết.

Đối với ông nội thì anh đã quen đường quen nẻo,cũng như việc ăn gậy của ông lại càng quen thuộc hơn.Anh chỉ biết cười cười vài tiếng,tay vẫn đỡ lấy cánh tay yếu ớt của ông.

-Không phải từ ông nội sao.Ông gọi cháu có gì không.

Nguỵ lão gia tử biết rõ tính khí thối của cháu mình.Nên không thèm tính toán nữa,ông hướng mắt về phía Tịch Lạc đang đứng cách đó.

-Cháu đưa con bé về nhà đi,sao lại để con gái người ta bơ vơ như vậy.Ít nhiều cũng là vợ tương lai của cháu đấy.

-Cháu không bằng không thể lái xe.Để chú Lý đưa về đi.

-Ai bảo cháu lái xe,chỉ cần đi cùng thôi.Nhà chúng ta phải ra dáng đàn trai chứ.

-Để cháu đỡ ông vào phòng nghỉ ngơi,ông có tuổi rồi đừng lo nhiều như vậy.

“.....”



Chưa gì đã bị chê già rồi,con với chả cháu.

Ông lão trông vẻ mặt phản kháng của anh thì liền hiểu ngay.Thằng cháu này nhà ông rõ ràng là đang đánh trống lảng mà.

Nếu đã không muốn thì ông cũng không thể ép buộc được.Đành phải theo ý của thằng cháu mà đi nghỉ ngơi.

Bên này,hai mắt của Tịch Lạc đỏ ngầu mà nhìn về hướng của anh.Cố tình đứng đây để anh đưa về,ngay cả ông cụ cũng đã dùng tới.Vậy mà anh lại không ngó ngàng gì đến.

Hai cánh tay buông thõng hai bên hông khẽ siết chặt lại.Cô ả bực dọc tiến về chiếc xe của chú Lý mà rời đi.

———————

Sau khi đưa quà cho anh thì Quế Tư Hạ đã chẳng còn tâm tư mà ở lại.Vừa về đến nhà cô liền nhốt mình vào trong phòng.

Thân hình nhỏ nhắn ngồi trên giường ôm chặt lấy đầu gối.Đưa mắt nhìn về chiếc đầm lộng lẫy đang treo trên kệ tủ.

Dù sao cô đã mặc rồi không thể trả lại nữa.Chiếc váy này không khác nào một sự sỉ nhục đối với cô.Quế Tư Hạ lướt lại đoạn chat,chỉ cần thấy nó cô lại càng nhói lòng hơn.

Ngay lập tức cô kéo anh ra khỏi danh sách bạn bè.Cũng xoá luôn đoạn tin nhắn đó.Trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

-Tiểu Hạ,mẹ vào nhé.

Mẹ Quế từ bên ngoài nói vọng vào.Cô sửa sang lại đầu tóc,soi gương lấy vẻ mặt của mình.Mắt cũng không còn đỏ nữa.Cô mau lẹ chạy bước nhỏ ra mở cửa.

-Mẹ chưa ngủ ạ.

-Ừm,mẹ có chuyện muốn nói với con.

-Dạ.



Mẹ Quế nhẹ bước chân tiến đến giường của cô ngồi xuống.Liếc mắt ngắm nhìn căn phòng nhỏ chật hẹp rồi lại nhìn sang con gái.

-Sang tuần chúng ta sẽ chuyển đi.

Chuyện này cô đã biết rồi,mẹ đã nói từ đầu tuần rồi kia mà.Nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ lại có gì đó rất khó nói thành lời,cô nhẹ đưa tay nắm lấy cánh tay của bà.

-Có chuyện gì sao ạ?Hay là tiền nhà đắt quá ạ,con không sao đâu chúng ta không cần chuyển....

-Không phải,tiền bạc không phải vấn đề.Tiểu Hạ,mẹ kể con nghe một câu chuyện nhé.

Đột nhiên mẹ muốn kể chuyện,từ lâu rồi cô cũng không được nghe mẹ kể chuyện.Thế là môi nhỏ khẽ mỉm cười ngồi sát vào mẹ mà tựa đầu vào bả vai của bà.

-Dạ,mẹ kể đi ạ.

Câu chuyện mẹ kế rất dài cô chỉ có thể tóm tắt lại những ý chính:

“Ở một trấn nhỏ có một cặp đôi yêu nhau nhưng lại bị gia đình cấm cản.Nhưng cô gái kia không may lại có thai,dưới sự quyết liệt của chàng trai đó thì cũng cưới được nàng về nhà.Cứ ngỡ hạnh phúc đến đây nhưng người chồng bởi vì gánh trên vai trọng trách nên mới ra chiến trường.Qua 5 năm sau lại có tin báo về người chồng hy sinh ở chiến trường.Nhưng nhà chồng lại hành hạ hai mẹ con kia,đối xử tệ bạc hơn cả người hầu trong nhà.Nên hai mẹ con họ mới rời khỏi trấn,đi đến nơi khác sinh sống.

Và rồi khi cuộc sống của họ ổn định,đã trải qua rất nhiều năm yên ấm.Thì người chồng kia lại đột nhiên xuất hiện,....”

Qua một lúc thật lâu,câu chuyện được mẹ Quế kể cũng kết thúc.Đại loại là một chuyện tình buồn của một cặp đôi nhưng tình tiết mà mẹ kể lại vô cùng ăn khớp với cuộc sống bây giờ của hai mẹ con cô.

Vậy người đàn ông trong câu chuyện kia chính là cha của cô sao.Quế Tư Hạ rời khỏi bả vai của bà,hướng tầm mắt nhìn đến đôi mắt ửng đỏ kia của bà.

Mẹ Quế nhìn biểu cảm của con gái, trong lòng của bà cảm xúc rồi bời.Vừa vui lại vừa buồn,bà ôm lấy con gái vào lồng ngực.

-Xin lỗi con đến bây giờ mẹ mới dám nói ra.Mẹ cứ ngỡ ông ấy đã bỏ mạng....Là mẹ không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đấy nên mới trôn giấu bấy lâu.

Thông tin quá lớn đối với cô.Hôm nay là ngày gì thế mọi chuyện cứ lại ập đến.Nhưng cô cũng không phải dạng người cố chấp.

Chuyện này là một chuyện vui,chỉ là có hơi khó tiếp nhận được thôi.