Hạc Hiên vừa dắt xe đạp ra khỏi cổng trường liền trông thấy Quế Tư Hạ bị đám đông bao lấy,bên cạnh cô còn có một người.Là anh đẹp trai nhà Khúc lão gia,Hạc Hiên nhíu chặt chân mày đi nhanh về phía của cô.
- Tư Hạ.
Nghe thấy giọng nói của Hạc Hiên,cô liền quay đầu lại nhìn.Nhưng cánh tay của cô vẫn đang bị anh nắm chặt,tình huống gì thế này.Ánh mắt hóng hớt của mọi người lại càng hào hứng hơn,cô thật muốn kiếm một cái lỗ chui xuống quá đi mất.
Nhìn đến gương mặt khó chịu kia của Nhị Gia thì cô cũng đành bó tay.Cô biết rõ anh đang bịa chuyện để bắt cô đi cùng anh.Hôm nay,dù cô không chọn đi theo anh thì anh vẫn sẽ đi theo bọn cô.
Tính cách bá đạo ngang ngược này của anh tức giận lên thì cô có trăm mạng cũng khó mà thoát.Quế Tư Hạ đành quay sang nói với anh một tiếng rồi vùng cánh tay ra.
- Được rồi,anh đợi ở đây một lát đi.
Cô đi về phía của Hạc Hiên,vẻ mặt vô cùng áy náy mà nhỏ giọng.
- Xin lỗi cậu Hạc Hiên,cậu về trước nha.Lát nữa tớ về sau,được không?
- Cậu đi cùng anh ta sao?
- Ừm.
Hạc Hiên nhìn đến gương mặt của Ngụy Tư Đằng.Trong mắt vẫn giữ ý thù địch như trước,anh cũng không ngốc không nhìn ra ý đồ của người kia.Nhưng anh tôn trọng quyền quyết định của Quế Tư Hạ,nên đành chấp nhận lời của cô rồi rời đi.
‘…’
Trở lại bên cạnh anh,cô không thèm nhìn anh một cái.Liền cất bước đi đằng trước,Ngụy Tư Đằng đi theo phía sau lưng của cô.Môi mỏng giương lên cười đắc ý nhưng rất nhanh liền hạ xuống quay lại nét lãnh đạm thường ngày.
Cả hai đi bộ đến một tiệm mỳ nhỏ.Là cô cố tình chọn quán này,đồ ăn ở đây rất ngon.Nhưng đồ ăn ngon không phải là vấn đề mà vấn đề ở đây chính là đại thiếu gia như anh có chịu đựng được hay không.
Một người chỉ đến những nhà hàng sang trọng dùng bữa,tiêu chuẩn cực lớn về vấn đề vệ sinh,không gian sạch sẽ.Thì sẽ không dễ dàng mà chấp nhận ăn ở đây,để cô xem anh có dám bước vào hay không.
Quán mỳ nhỏ,bên trong chỉ có bốn chiếc bàn nhỏ.Xung quanh là bức tường gỗ được treo lên những tấm rèm cũ kĩ có hơi nhàu.Không gian bếp mở để khách có thể quan sát quá trình làm ra sợi mỳ.
Đối với cô nhìn tổng thể đều rất bình thường.Nhưng còn anh thì sao,một người ưa sạch sẽ đến biến thái có chịu nổi hay không.Chỉ nghĩ đến thôi cô đã cười không ngớt trong lòng.
Từ lúc đứng trước cửa tiệm thì thần sắc của anh liền trắng bệt.Chân mày khẽ cau lại ở độ rất nhỏ không dễ phát hiện.Nhưng anh vẫn đi theo cô vào bên trong,nhưng khi nhìn đến cách bày trí bên trong thì trong bụng lại muốn nôn ra.
Thật chất không phải anh cố tình chê bai nhưng thói quen này của anh từ nhỏ đã có.Anh mắc chứng bệnh sạch sẽ,có thể nói chỉ cần một vết bẩn nhỏ thôi anh đã không chịu nổi.Càng không nói đến ở trong không gian chật hẹp toàn mùi dầu mỡ,bức tường cùng chiếc rèm còn rất không sạch sẽ.
Mắt thấy vẻ mặt bình thản kia của cô thì anh liền không muốn rời đi nữa,chần chừ một lát rồi cũng cất bước đi lại chiếc bàn cô đang ngồi.Bàn ghế gỗ ngược lại rất sạch sẽ,cũng tạm coi như anh chấp nhận được.
Ngụy Tư Đằng sau khi ngồi xuống thì mới phát hiện chân mình không có chỗ để,chân anh dài ngồi ở đây có chút vướng víu.Liền duỗi thẳng về phía trước.
Ngay lập tức đụng vào chân của Quế Tư Hạ,cô liền đưa mắt lườm lấy anh.Ngụy Tư Đằng không khỏi thấy thú vị,liền được đà mà để chân ở đấy lâu lâu lại cố ý đụng đến chân cô,thản nhiên mà nghênh đón vẻ mặt đang xù lông của cô.
Đến khi hai bát mỳ được bưng lên,Quế Tư Hạ liền đụng đũa.Còn anh thì vẫn ngồi bất động ở đó,đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào bát mỳ đỏ chói.Lớp dầu bóng loáng hiện trên mặt nước,anh ghét ăn thức ăn nhiều dầu mỡ.
- Không phải anh đói sao,sao lại không ăn.
‘…’
Vừa nói cô vừa cho một đũa mỳ vào miệng,ngon lành mà ăn nó.Mỳ này bọn cô thường ăn,ngon thế cơ mà.Biết ngay đại công tử như anh sẽ không ăn được mà,vừa lòng cô lắm.Xem anh còn giả vờ được đến bao giờ.
- Trẻ con.
Ngụy Tư Đằng nhẹ giọng mắng cô rồi cầm đũa lên.Chút ý đồ nhỏ đó của cô anh còn không rõ sao.Biết rõ anh ghét những thứ này nên mới dẫn anh đến đây.
Anh lấy đũa gắp lấy một miếng đưa lên miệng.Vừa đưa đến gần thì mùi dầu ớt nồng đậm,anh cố nén lại cơn buồn nôn.Há miệng cho thẳng vào,nhai nhai rồi nuốt xuống một lèo.
Buổi ăn cảm lạnh của hai người cũng kết thúc,thực chất là có một mình Quế Tư Hạ ăn.Còn anh chỉ ăn được ba đũa liền ngồi đó nhìn cô chằm chằm.Đến độ cô cảm thấy bát mỳ cay nóng như bát nước lã không hề có mùi vị gì cả.
Bên ngoài trời cũng dần ngả tối,Quế Tư Hạ đưa di động lên định đặt xe về nhà thì liền cảm thấy người bên cạnh có chút thất thường.Đến khi cô nhìn đến thì gương mặt không biểu cảm kia của anh.Khuôn mặt trắng bệt hệt người bệnh.
Quế Tư Hạ hốt hoảng mà nắm lấy cánh tay của anh.
- Anh sao vậy,khó chịu ở đâu sao?
- Nhà vệ sinh.
Cô liền đưa mắt nhìn xung quanh,trông thấy nhà vệ sinh công cộng đằng kia liền chỉ.
- Ở đằng đó.
Ngụy Tư Đằng không còn thời gian nói thêm gì,anh nhanh chân tiến vào bên trong đó.Bên ngoài này Quế Tư Hạ sốt ruột đi qua đi lại.Đang yên đang lành anh bị sao vậy chứ,gương mặt trắng bệt đó không có tí huyết sắc nào.Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.
Nếu không phải cô nghe thấy tiếng nôn thốc của anh thì cô cũng không cần lo lắng như vậy,WC ở đây cắt âm rất kém.Nên chỉ cần 1 tiếng động nhẹ thôi cũng đủ để người bên ngoài nghe rõ.
Chắc hẳn vì bát mỳ ban nãy,đột nhiên cô thấy hối hận khi đưa anh đến đây.Cô cũng không biết tình hình lại nghiêm trọng đến như vậy.Bây giờ cô liền hiểu vì sao người hầu ở Ngụy Gia lại nói anh khó hầu hạ rồi.Đầu bếp đổi liên tục hẳn là vì lý do này.Đúng là Nhị Gia vừa khó ăn vừa khó ở.