Triệu Thừa Diên bị nàng làm cho phiền muộn, không biết làm sao để giải quyết.
Những ngày gần đây, chính gã cũng không ngủ ngon, đầu óc căng thẳng, chỉ có thể trấn an: “Nhạn nương đừng lo lắng, ta luôn ở bên nàng, không ai có thể cướp đi hài tử của chúng ta.”
Nhạn Lan trong lòng uất ức, nép mình vào lồng n.g.ự.c Triệu Thừa Diên, buồn bã thốt: "Tứ Lang lừa nô tỳ."
Triệu Thừa Diên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ôn tồn hỏi: "Ta lừa nàng làm gì?"
Nhạn Lan không đáp lời, chỉ lặng lẽ để lệ rơi.
Giọt lệ ấm áp thấm lên mu bàn tay Triệu Thừa Diên, gã giật mình hốt hoảng, gấp gáp nói: "Sao nàng khóc?"
Nhạn Lan quay lưng lại, bướng bỉnh nói: "Không có."
Triệu Thừa Diên dịu dàng an ủi: "Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ không tốt cho đứa nhỏ trong bụng."
Nhạn Lan hờn dỗi: "Tứ Lang chỉ để tâm đến đứa nhỏ, không màng đến nô tỳ. Chi bằng ta lập tức m.ổ b.ụ.n.g lấy nó ra, cho ngươi khỏi phải lo thêm."
Nàng nói càng lúc càng kích động, còn toan bước xuống giường cầm d.a.o tự sát.
Triệu Thừa Diên hoảng sợ, vội ôm chặt lấy nàng.
Nhạn Lan giãy giụa, vừa khóc vừa gào, khiến Triệu Thừa Diên sợ đến nỗi không dám dùng sức, chỉ biết khẩn thiết an ủi nàng.
May thay, nhờ có Tiểu Đào cùng Lưu bà tử đến giúp đỡ, sự việc mới không trở nên nguy hiểm.
Sau khi dỗ Nhạn Lan ngủ yên, Triệu Thừa Diên đã mệt mỏi rã rời.
Tiểu Đào lo lắng thưa: "Mấy hôm nay Nhạn nương tử lúc vui lúc buồn, Tần đại phu nói nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng. Lang quân phải nghĩ cách mới được."
Triệu Thừa Diên nổi giận: "Ta không phải thần dược, biết làm cách nào đây?"
Bị quát, Tiểu Đào sợ hãi cúi đầu, im lặng không dám nói thêm.
Triệu Thừa Diên nhìn về phía Nhạn Lan đang ngủ trên giường, tuy trong lòng phiền muộn, nhưng vì đứa con trong bụng nàng, gã không thể làm gì khác.
Gã luôn khao khát có con nối dõi, bao năm qua Thôi thị không thể cho gã một đứa con, khiến lòng gã trống vắng. Nay, khi Nhạn Lan mang thai, gã cảm thấy như không còn cô độc.
Suy cho cùng, Triệu Thừa Diên không bao giờ xem mình là người của Triệu gia.
Mặc dù mang họ của hoàng tộc, nhưng không có cha mẹ, từ trong sâu thẳm gã luôn cảm thấy xa lạ với dòng dõi chính thống Triệu gia, và luôn tự mình tách biệt.
Lo sợ Nhạn Lan gặp biến cố, Triệu Thừa Diên đành xin triều đình cho nghỉ vài ngày.
Tin tức này khiến Đông Cung không khỏi bật cười. Những bậc quan lớn trong Chính Sự Đường, tuy già dặn cứng nhắc, nhưng cũng hiểu được tâm trạng của Khánh Vương. Có được một người con nối dõi, ai lại không lo lắng che chở. Nếu chẳng may có chuyện, quả thật khó bề chịu đựng.
Triệu Nguyệt khi nhận thư xin nghỉ của Khánh Vương cũng không khỏi có chút khoái chí. Cách đây không lâu, Thôi thị đã nhờ hắn điều nhiệm cho Tam Lang về khu vực gần kinh thành. Hắn đã đồng ý, lập tức sai người gửi công văn điều nhiệm đến phủ Khánh Vương.
Quản sự nhận công văn, liền đưa tới Dao Quang viên.
Lúc ấy, Thôi Văn Hi đang ngủ trưa. Khi nàng tỉnh dậy, Phương Lăng đưa công văn trình lên: "Nương tử, đây là công văn điều nhiệm từ trong cung gửi tới. Xin người xem qua."
Thôi Văn Hi vui mừng, ngồi dậy ngay: "Mau đưa ta xem!"
Phương Lăng vội trao công văn, Thôi Văn Hi đọc qua, gương mặt không giấu được nụ cười. Công văn ghi rõ Tam Lang được điều nhiệm đến một huyện gần kinh thành, nếu cưỡi ngựa chỉ mất hai ba ngày đi lại.
Nàng vui sướng nói: "Nhanh chóng chuẩn bị cho ta rửa mặt, ta muốn đi Quốc Công phủ ngay lập tức!"
Phương Lăng cũng bị niềm vui của nàng lây lan, mỉm cười nói: "Nương tử chớ vội, vẫn còn thời gian mà."
Thôi Văn Hi rạng rỡ: "Kể từ ngày Khánh Vương hồi kinh, đây là việc khiến ta vui mừng nhất."
Phương Lăng khẽ nhắc: "Xuân yến lần trước nương tử cũng rất vui mà."
Thôi Văn Hi bật cười: "Phải rồi, lần ấy chơi trò đánh cúc cũng rất vui."
Phương Lăng nhanh chóng hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Xong xuôi, hai người cùng mang công văn đến Quốc Công phủ.
Trên đường đi, Thôi Văn Hi trong lòng phấn khởi, tâm trạng bay bổng. Ban đầu, nàng không ôm hy vọng về việc này, ai ngờ lại thành sự thật, khiến nàng nhẹ nhõm vô cùng.
Khi xe ngựa đến Quốc Công phủ, gia nô nhanh chóng vào trong báo tin.
Kim thị hay tin khuê nữ về, liền vội vã ra đón. Từ xa, Thôi Văn Hi đã tươi cười gọi: "Mẹ, nữ nhi có tin vui!"
Kim thị bị niềm vui của con gái làm cho rộn rã, cười hỏi: "Có gì vui thế?"
Thôi Văn Hi hồ hởi: "Nhị nương không cần phải đi xa nữa!"
Kim thị kinh ngạc, rồi cười tươi không khép miệng: "Thật ư? Con không lừa ta chứ?"
Hai mẹ con vừa trò chuyện, vừa tiến vào trong.
Thôi Văn Hi khoác tay Kim thị, cười khúc khích: "Tam Lang đã được điều nhiệm gần kinh thành, chỉ mất hai ba ngày đi lại, mẹ hẳn phải vui mừng."
Nàng quay sang Phương Lăng, ra hiệu đưa công văn lên.
Kim thị nhận lấy, xem qua rồi cười nói: "Nguyên Nương quả thật giỏi giang, chuyện này mà cũng làm thỏa đáng."
Thôi Văn Hi hỏi: "Cha có ở nhà không ạ?"
Kim thị đáp: "Ông ấy mới ra ngoài, đến chiều tối mới về. Nếu ông biết tin này, chắc là sẽ mừng lắm."
Thôi Văn Hi: "Mẹ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Hai mẹ con vừa cười vừa nói, chờ các nam nhân trong nhà về để báo tin vui.
Đến chiều, Thôi Văn Tĩnh về phủ, vừa bước vào cổng liền gặp cha mình. Gia nô tới thỉnh hai người vào Như Ý đường, báo rằng Khánh Vương phi đã đến.
Sắc mặt Thôi Văn Tĩnh hơi biến, có chút khó xử.
Thôi Bình Anh nhận ra điều lạ, hỏi: "Đại Lang, có chuyện gì vậy?"
Thôi Văn Tĩnh ngập ngừng một lát, rồi khó khăn nói: "Hôm nay, khi đang ở triều, con nghe nói Khánh Vương xin nghỉ vài ngày."
Thôi Bình Anh cau mày hỏi: "Vì cớ gì? Ngài ấy ốm sao?"
Thôi Văn Tĩnh thở dài nặng nề, nói khó nhọc: "Nghe đồn là để chăm sóc ngoại thất dưỡng thai."
Thôi Bình Anh: "..."
Thôi Văn Tĩnh phỏng đoán: “Lúc này Nguyên Nương tới, phần lớn là vì chuyện này mà thôi.”