Nhị gả Đông Cung

Chương 27: Trà xanh




Thái tử trở về cung, mọi người đều tiễn chân.

 

Triệu Nguyệt chắp tay sau lưng, tâm trạng rõ ràng rất tốt, nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm và trầm ổn, không hề lộ ra chút kiêu căng nào.

 

Khi đoàn người đến cổng phủ, người hầu đã đặt ghế sẵn, Vệ công công đỡ hắn lên xe ngựa. Sau khi hắn đã yên vị, Vệ công công ra lệnh "Khởi", và đoàn xe ngựa được đội cấm quân hộ tống rời khỏi hoàng thành.

 

Ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi, dù trên người có vài vết trầy xước nhẹ đau rát, Triệu Nguyệt cũng chẳng mấy bận tâm. Hắn thong thả rút chiếc lược ngọc từ túi áo ra ngắm nghía.

 

Chiếc lược được chạm khắc hình uyên ương sống động như thật, kỹ nghệ tinh xảo.

 

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình uyên ương, hắn bất giác mỉm cười, nét ngây thơ trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra sự tinh quái đặc trưng của thiếu niên lang, trong mắt chứa đầy những toan tính tinh nghịch của một con hồ ly nhỏ.

 

Sự chờ đợi thầm lặng xen lẫn niềm vui bí mật ấy khiến người ta không khỏi suy tư và mơ màng.

 

Lúc này trời đã về chiều, trong phủ Bình Dương, khách khứa bắt đầu lục tục rời đi.

 

Thôi Văn Hi cũng chuẩn bị ra về, Bình Dương riêng đem một chiếc trâm cài đá quý thắng được từ Vĩnh Ninh tặng cho nàng.

 

Khi Vĩnh Ninh vào phòng gặp hai người đang chia quà, bà liền đùa: “Ta nói hai ngươi trốn đi đâu, hóa ra là ở đây chia đồ của ta.”

 

Câu nói khiến cả hai bật cười.

 

Thôi Văn Hi mặt dày đáp: “Nếu là đồ của người khác, ta còn chê không thèm, nhưng của tỷ tỷ thì ta nhất định phải lấy.”

 

Vĩnh Ninh trêu: “Tham lam quá!” Rồi ngồi xuống ghế, nói: “Ngày mùng mười ta mời khách, có tiệc cá nóc, chỉ mời những người trong phòng này, các ngươi nhớ đến góp vui.”

 

Bình Dương đáp: “Để đến khi ấy xem tình hình.”

 

Thôi Văn Hi thèm ăn, liền nói ngay: “Nghe có món ngon, liều mạng thế nào cũng phải đến.”

 

Vĩnh Ninh vỗ vai nàng, hỏi: “Ngươi thật sự đã hòa giải với lão Tứ rồi sao?”

 

Thôi Văn Hi không giấu giếm, chỉ đáp: “Bằng mặt mà không bằng lòng, khó mà thoải mái được.”

 

Vĩnh Ninh thở dài một tiếng rồi thẳng thắn: “Với cái tính của lão Tứ, hai người chắc còn phải dây dưa với nhau một thời gian nữa.” Rồi lại nói, “Chuyện hôn nhân như cá uống nước, nóng lạnh tự biết. Ta không khuyên nhủ gì, nhưng ta lại thích tính cách của ngươi và Triệu Nguyệt, sau này dù có hòa ly với lão Tứ, chúng ta vẫn có thể qua lại.”

 

Bình Dương cũng lên tiếng: “Bình Dương phủ của ta cũng luôn mở cửa chào đón ngươi.”

 

Thôi Văn Hi cười: “Thế thì tốt quá, nếu sau này ta không có nơi ở, mỗi ngày sẽ đến phủ hai người mà ăn uống thoải mái.”

 

Vĩnh Ninh cười lớn: “Ngươi mà thiếu chỗ ăn sao?”

 

Ba người cười đùa vui vẻ, bên ngoài, Phương Lăng thông báo rằng Khánh Vương đang giục nàng về phủ, Thôi Văn Hi lúc này mới đứng dậy ra về.

 

Phủ đệ của Vĩnh Ninh nằm trên Văn Hoa phố, không cách xa lắm, nên không cần vội vã trở về. Trước khi rời đi, Vĩnh Ninh lại căn dặn: “Giữa trưa ngày mười, đừng quên buổi tiệc cá nóc nhé.”

 

Thôi Văn Hi đáp: “Hiểu rồi.”

 

Triệu Thừa Diên hôm nay bị mất mặt, tâm trạng không vui. Ngồi trên xe ngựa, gã giữ nguyên nét mặt trông như nhà có tang.

 

Khi Thôi Văn Hi được Phương Lăng đỡ lên xe ngựa, Triệu Thừa Diên giọng châm chọc: “Hôm nay Nguyên Nương có vẻ rất thoải mái nhỉ?”

 

Thôi Văn Hi liếc nhìn, cười khẽ: “Đúng vậy, lâu rồi ta mới thấy thoải mái như thế.”

 

Triệu Thừa Diên hừ lạnh, không nói thêm.

 

Thôi Văn Hi cố ý chọc cánh tay gã, đùa cợt: “Tứ Lang đừng nói là không chịu nổi thua đấy chứ?”

 

Triệu Thừa Diên liếc xéo nàng, nói: “Đừng tưởng rằng thắng một trận là bay lên trời. Nếu hôm nay không nhờ Thái Tử giúp nàng một tay, làm sao ta có thể bị làm mất mặt như vậy?”

 

Thôi Văn Hi đáp lại: “Tứ Lang quả thật không chịu nổi thua.”

 

Triệu Thừa Diên chẳng buồn phản ứng, cũng không muốn nói thêm.

 

Gã cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, bị Thái Tử làm mất mặt trước bao nhiêu người. Điều đó khiến gã không dễ chịu. Ngày hôm sau, gã liền kể lể vài câu bực tức với hoàng thượng, kết quả là tối đó Triệu Nguyệt bị Mã hoàng hậu gọi tới dùng bữa và nói về việc này.

 

Khi món khai vị là canh gà nấu với măng chua được mang lên, Mã hoàng hậu tự tay múc cho Triệu Nguyệt một bát, bảo: “Con đúng là đứa bướng bỉnh, Khánh Vương phàn nàn với cha con về chuyện hôm qua, sao con xen vào làm gì chứ?”

 

Triệu Nguyệt tỏ vẻ ngây thơ: “Mẹ nói gì thế, con nghe không hiểu.”

 

Mã hoàng hậu đặt bát canh trước mặt hắn, nghiêm túc: “Hôm qua chuyện đánh cúc, Khánh Vương vào cung than phiền với cha con, bảo con phá hỏng mặt mũi của hắn, có chuyện này sao?”

 

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, giảo hoạt nói: “Vậy mẹ không phải cũng đang xen vào chuyện nhà người ta sao?”

 



Mã hoàng hậu nhíu mày: “Đó là Tứ Lang nhờ mẹ ra mặt hòa giải, sao lại gọi là xen vào?”

 

Triệu Nguyệt biện minh: “Con đâu có xen vào, hôm qua hai người họ muốn thi đấu, con chỉ đến xem vui, ai ngờ hai vợ chồng họ lại quyết đấu sống c.h.ế.t như vậy.”

 

“Con nghĩ Tứ hoàng thẩm đang giận dỗi Tứ hoàng thúc, nếu thua trận thì có lẽ sẽ trách móc hắn không nhường nhịn. Con chỉ giúp thẩm ấy giữu chút mặt mũi, để thẩm thẩm vui vẻ, biết đâu trở về rồi họ lại hòa thuận với nhau.”

 

Mã hoàng hậu nghe vậy, bật cười: “Con nói vậy thì hóa ra còn là người tốt?”

 

Triệu Nguyệt nhấm nháp canh, nói mặt dày: “Phụ nữ cần được chiều chuộng, hôm qua Tứ hoàng thẩm thắng Tứ hoàng thúc, biết đâu sau khi trở về họ lại hòa thuận hơn.”

 

Mã hoàng hậu nghe lời con trai lý lẽ, cười mà không biết nói gì.

 

Sau đó, Triệu Nguyệt chợt nhớ ra, hỏi: “Đại cô mẫu nói mùng mười sẽ có tiệc cá nóc, mẹ định đi không?”

 

Mã hoàng hậu đáp: “Mẹ không ham ăn như con.”

 

Triệu Nguyệt cười nói: “Trong ba vị cô mẫu, con vẫn thích nhất là cô mẫu Vĩnh Ninh. Còn hai vị khác, một người ăn chay niệm Phật, người kia thì thường xuyên đau ốm. Chỉ có cô mẫu Vĩnh Ninh là sống vui vẻ, dù đã góa chồng.”

 

Mã hoàng hậu hơi chê trách: “Con đừng học theo cô ấy, trái ôm phải ấp hai cậu trai trẻ, chuyện gì cũng dám làm, thật sự không ra gì.”

 

Triệu Nguyệt nhếch môi, hắn lại thấy vị đại cô mẫu này rất thú vị, sống phóng khoáng và tự do, không khác gì Võ Đế.

 

Sau bữa tối ở Trường Xuân Cung, Triệu Nguyệt ngồi trò chuyện thêm với Mã hoàng hậu.

 

Hai mẹ con trò chuyện đôi chút về chuyện nhà.

 

Thấy trời đã tối, mà sáng hôm sau còn phải vào triều, Triệu Nguyệt mới trở về cung của mình.

 

Khi hắn đi rồi, Mã hoàng hậu nói với Thẩm ma ma hầu bên cạnh: “Không biết có phải ta nghĩ nhiều hay không, nhưng ta thấy Nhị Lang dạo này dường như hoạt bát hơn nhiều.”

 

Thẩm ma ma đáp: “Điện hạ hoạt bát thì tốt, ngài ấy vốn là ở tuổi thích vui đùa, nhưng bị công việc triều chính ràng buộc, suốt ngày đối mặt với các quan lại bảo thủ, thật khiến người ta thấy nặng nề.”

 

Mã hoàng hậu gật đầu: “Quả thật cũng tội cho nó, bên cạnh lại không có ai để chia sẻ buồn vui.”

 

Thẩm ma ma an ủi: “Giờ điện hạ thích ra ngoài xem náo nhiệt, có lẽ rồi cũng sẽ gặp được một mối duyên tốt.”

 

Mã Hoàng hậu nói: "Nếu hắn thật sự tìm được một nữ lang hợp ý, ta sẽ vui đến tỉnh giấc giữa đêm mà cười."

 

Câu nói này khiến Thẩm ma ma bật cười, hai người trò chuyện một lát về chuyện hôn nhân của Triệu Nguyệt.

 

Còn Triệu Nguyệt, sau khi trở về, luôn ngồi ở mép giường ngắm chiếc lược ngọc mà hôm trước hắn lấy từ tay Thôi thị.

 

Ban đầu, hắn chưa chắc chắn về tình trạng giữa hai người, nhưng sau khi quan sát, hắn biết rõ rằng hai người đã rạn nứt, chỉ còn là mối quan hệ "bằng mặt không bằng lòng".

 

Nghĩ đến khuôn mặt sáng láng và kiều diễm của nàng trên lưng ngựa, trong lòng Triệu Nguyệt không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc không nên có.

 

Người con gái ấy từng giống như vầng trăng sáng trên trời cao, dù hắn có nhìn thấy nàng, cũng chỉ dám ngắm từ xa.

 

Dù nàng có đứng ngay trước mặt, hắn cũng không dám công khai nhìn nàng lâu, vì giữa họ tồn tại một bức tường đạo lý và lễ nghi.

 

Bức tường đó như một thanh gươm sắc treo trên đầu hắn, luôn nhắc nhở hắn không được đi vào vết xe đổ của tổ phụ Võ Đế, đồng thời cũng kìm nén những khát khao sâu kín trong lòng.

 

Mỗi khi ý nghĩ hoang đường nổi lên, hắn lại tự nhắc mình không thể vượt qua ranh giới đó.

 

Nhưng nay, nàng lại đang gặp trắc trở trong cuộc hôn nhân với Khánh Vương và muốn thoát ra khỏi nó.

 

Chỉ cần nàng ly hôn, nàng sẽ không còn là tứ hoàng thẩm của hắn nữa, mà chỉ đơn thuần là Thôi Văn Hi, trưởng nữ của Trấn Quốc công phủ, không còn liên hệ gì với Triệu gia.

 

Người con gái từng xa vời không thể chạm tới đó, nay dường như chỉ cần đưa tay là có thể nắm lấy.

 

Những kìm nén trong lòng Triệu Nguyệt dần dần trỗi dậy. Từ sau khi đã xử lý hai vị hoàng thúc trước đó, hắn lâu rồi chưa đi săn.

 

Giờ đây, có lẽ đã đến lúc quay lại thói quen cũ.

 

Để săn đuổi người phụ nữ mà hắn đã khao khát từ lâu.

 

Hắn muốn từ từ giăng ra một tấm lưới kín, để nàng không thể nào thoát khỏi tay hắn khi rời khỏi Khánh Vương phủ.

 

Trong hai ngày gần đây, bầu không khí trong phủ Khánh Vương trở nên khác lạ. Kể từ sau buổi yến tiệc đầu xuân, Triệu Thừa Diên luôn lạnh nhạt với Thôi Văn Hi, thậm chí có hai tối còn nghỉ lại ở biệt viện.

 

Khi nghe Phương Lăng kể lại, Thôi Văn Hi chẳng để tâm mà chỉ hứng thú dặn dò: "Ngày mai mời Tần đại phu đến biệt viện khám mạch an thai."

 

Phương Lăng ngạc nhiên hỏi: "Nương tử, sao lại quan tâm đến biệt viện?"



 

Thôi Văn Hi cười đáp: "Thời tiết ngày càng nóng, đang mang thai cũng không dễ chịu, không thể bất cẩn." Rồi lại căn dặn thêm, "Sau này, cứ mười ngày hoặc nửa tháng thì mời Tần đại phu đến biệt viện khám mạch, chi phí cứ lấy từ công quỹ ra."

 

Phương Lăng lộ vẻ bối rối, thử hỏi: "Nương tử có ý gì vậy?"

 

Thôi Văn Hi thản nhiên đáp: "Ta đã nghĩ thông suốt rồi, cứ cãi vã với Tứ Lang mãi cũng chẳng ích gì."

 

Phương Lăng nghe vậy liền cảm thấy chủ tử của mình chắc chắn đang có một kế hoạch lớn.

 

Tối hôm đó, khi Triệu Thừa Diên trở về, Thôi Văn Hi chủ động đến gặp ở Thính Tuyết Đường, nhắc đến buổi yến tiệc tại phủ Vĩnh Ninh ngày mai và hỏi liệu gã có muốn đi cùng không.

 

Triệu Thừa Diên tỏ vẻ không hứng thú.

 

Khi đang thay y phục trong phòng, Thôi Văn Hi từ sau bình phong nói: "Nghe nói có món cá nóc ngon, nếu Tứ Lang không đi, ta sẽ đi một mình vậy."

 

Triệu Thừa Diên hừ lạnh, bực bội nói: "Nàng nên tránh qua lại với Vĩnh Ninh, nàng ta phóng túng đủ kiểu, không hề tuân thủ quy tắc gì. Đừng để bị nàng làm hư hỏng."

 

Thôi Văn Hi bật cười: "Tứ Lang nghĩ ta là trẻ lên ba sao?" Rồi nàng lại nói: "Ngày mai Tần đại phu sẽ đến biệt viện khám mạch, sau này việc chăm sóc Nhạn Lan thai đều giao cho ông ấy, chi phí sẽ do công quỹ chi trả. Tứ Lang có yên tâm không?"

 

Nghe đến đây, Triệu Thừa Diên có phần tò mò, liền hỏi: "Nàng thực sự chịu rời tay quản chuyện biệt viện?"

 

Thôi Văn Hi cười khẽ: "Ta đã nghĩ thông suốt, ngày ngày cãi nhau với ngươi cũng chẳng dễ chịu gì. Chuyện đã đến nước này, gạo nấu thành cơm rồi, đành lùi một bước, trước mắt là để nàng ấy sinh nở bình an."

 

Triệu Thừa Diên nửa tin nửa ngờ.

 

Thôi Văn Hi nói tiếp: "Nếu ngày mai Tứ Lang không muốn đi phủ Vĩnh Ninh, thì ta sẽ tự mình đi."

 

Triệu Thừa Diên nhìn nàng mà không nói gì thêm.

 

Trước đây, cả hai luôn căng thẳng đối đầu, nay nàng lại chủ động xuống nước bằng cách lo lắng cho biệt viện, gã đành nhượng bộ: "Nếu nàng thật sự muốn đi, vậy ngày mai ta sẽ đi cùng nàng."

 

Khóe môi Thôi Văn Hi khẽ cong, dần dần hiện lên nụ cười.

 

Tốt lắm, con d.a.o Nhạn Lan kia còn hữu dụng hơn nàng tưởng.

 

Sáng hôm sau, hai vợ chồng cùng đến phủ Vĩnh Ninh.

 

Buổi yến tiệc cá nóc lần này chỉ mời các thân thích thân cận. Hôm nay, Bình Dương có việc bận nên không thể đến, nhưng đại phòng có mặt ba người: Triệu Nguyệt, cùng vợ chồng Túc Vương. Ngoài ra, còn có các hoàng thúc lão Tứ, lão Ngũ và lão Lục cùng phu nhân của họ.

 

Cả hai con trai của Vĩnh Ninh cũng từ xa trở về.

 

Gia yến thường không câu nệ quá nhiều quy tắc, mọi người đến đông đủ, cùng nhau ngồi trò chuyện thân mật.

 

Khi thấy đệ đệ Túc Vương đến, Hoài Vương liền trêu: "Ngày thường Nhị Lang suốt ngày cùng mấy lão già ở chính sự đường, hôm nay sao lại thèm ăn đến thế này?"

 

Triệu Nguyệt cười đáp: "Lục hoàng thúc nói vậy, chẳng khác nào bảo chất nhi này là kẻ tham ăn."

 

Hoài Vương chỉ vào hắn, cười nói: "Tiểu tử ngươi, phải học theo cha mình, biết tận hưởng đủ thứ. Giờ còn trẻ mà đã ra dáng ông già, sau này đến vài chục năm nữa thì còn gì vui."

 

Triệu Nguyệt lắc đầu, nghiêm nghị đáp: "Lục hoàng thúc nói vậy là không đúng rồi. Chỉ khi chất nhi chăm lo việc nước cùng các lão thần, mới có thể đảm bảo cho các vị thúc thúc và cô mẫu sống yên ổn, tuyệt đối không dám lười biếng."

 

Mọi người nghe vậy đều vui vẻ cười lớn.

 

Vĩnh Ninh nói: "Chất nhi ngoan, tấm lòng hiếu thảo của ngươi, ta ghi nhận."

 

Những người thuộc hoàng tộc này được hưởng đãi ngộ và bảo hộ từ triều đình, nên cuộc sống rất thoải mái.

 

Triệu Nguyệt cũng không nói sai, những lợi ích này đều được xây dựng trên nền tảng chính trị ổn định và quốc gia thái bình, mà điều này phụ thuộc vào sự nỗ lực của Đông Cung cùng các đại thần trong chính sự đường.

 

Mọi người vừa cười nói, Triệu Nguyệt thấy sắc mặt Khánh Vương vẫn căng thẳng, liền chủ động chào hỏi: "Tứ hoàng thúc, ngài vẫn còn giận chất nhi sao?"

 

Vừa nghe câu nói đó, ánh mắt của mọi người lập tức dồn về phía vợ chồng Khánh Vương.

 

Triệu Thừa Diên nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, bề ngoài trông vô hại, nhưng không hiểu sao gã càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn. Nghĩ đến tình cảnh tại buổi tiệc mùa xuân hôm trước, lòng gã lại dậy lên nỗi khó chịu.

 

Triệu Nguyệt, với vẻ ngoài ngoan ngoãn, chủ động nhận lỗi: “Ngày đó ở phủ Bình Dương là do chất nhi không đúng, nhất thời lỡ lời, mong Tứ hoàng thúc đừng để bụng.”

 

Nói xong, hắn cung kính hành lễ với Triệu Thừa Diên.

 

Vĩnh Ninh mỉm cười hòa giải: “Dù sao thì cũng là thanh niên nông nổi, làm sao so được với chúng ta điềm tĩnh. Lão Tứ, đừng chấp nhặt với Nhị Lang làm gì.”

 

Triệu Thừa Diên mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hóa ra sau khi bị mất mặt trước bao người, giờ lại còn phải tỏ ra rộng lượng?

 

Đúng lúc này, Thôi Văn Hi thừa cơ nói thêm: “Tứ Lang là bậc trưởng bối, sao lại cần tranh cãi với một hậu bối làm gì?”