Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 23




Tại yến hội, không chỉ các phụ nhân bên này hào hứng ném thẻ vào bình rượu để uống vui, mà không khí phía bên nam khách cũng sôi nổi không kém.

Mọi người tận hưởng khoảnh khắc thư thái, vui vẻ bên chén rượu ngon và những món ăn hấp dẫn trong tiết xuân.

Bình Dương hôm nay mở tiệc đãi khách, bày ra đến mười chín món thượng hạng, gồm bốn món ăn nguội, bốn món chính, năm món nóng, ba món canh, ba món tráng miệng, chưa kể hoa quả. Những nguyên liệu như tổ yến, hải sâm, gân hươu đều là các thực phẩm bổ dưỡng cao cấp. Đặc biệt, món phật nhảy tường sử dụng đến mười tám loại nguyên liệu đắt đỏ như bào ngư, thật xa xỉ.

Sau khi món chính được dọn đi, đến lượt các món nóng với màu sắc bắt mắt như ngỗng nướng đỏ rực, cá hấp thanh đạm, sò khô chế biến thành những viên tròn tươi ngon mọng nước, gà nấu dầu hành thơm nức, và măng xuân hấp.

Thôi Văn Hi ưa thích vị thanh đạm, chỉ ăn chút măng mùa xuân, cá hấp, và một viên sò khô, sau đó lại bị Bình Dương kéo đi chơi kéo búa bao và uống rượu.

Những người phụ nữ như các nàng, từ việc cưỡi ngựa, kéo búa bao, chơi bài, đánh cúc, nghe nhạc, đến uống rượu giải trí đều rất thành thạo, thậm chí có người còn nuôi cả trai trẻ. Ví dụ như Vĩnh Ninh trưởng công chúa, đã ngoài 40 tuổi và ở vậy từ khi phu quân mất, nhưng vài năm gần đây thấy cô đơn, bà đã nuôi hai chàng trai trẻ như người bầu bạn hàng ngày.

Chỉ cần trong tay có quyền có tiền, họ chẳng cần bận tâm đến sự ràng buộc của thế tục, chuyện hoang đường đến đâu cũng có thể làm.

Quay lại chuyện chính, không rõ vì vui hay buồn, Bình Dương vốn là người mời rượu, nhưng lại uống đến say mèm, ôm lấy Thôi Văn Hi mà khóc nức nở, kể lể sự khó khăn những năm qua.

Trần ma ma thấy tình cảnh không ổn, vội đỡ nàng lui xuống. Nhưng Bình Dương không chịu yên, cứ bám lấy Thôi Văn Hi không rời, dường như coi nàng là người thân cận.

Thôi Văn Hi dỗ dành mãi, cuối cùng cũng giúp Trần ma ma cùng đám tỳ nữ đưa Bình Dương về phòng nghỉ ngơi.

Khi chủ tiệc đã say, khách khứa bên ngoài vẫn đang vui vẻ chè chén.

Thôi Văn Hi không yên tâm, bèn chào hỏi Liễu thị và các khách nữ khác trong yến hội, sau đó đi đến sương phòng xem tình hình.

Trần ma ma đã chăm sóc cho Bình Dương nằm xuống, Thôi Văn Hi đứng ngoài hỏi nhỏ: “Ma ma, đã cho Bình Dương uống canh giải rượu chưa?”

Trần ma ma đáp: “Đã uống rồi.”

Thôi Văn Hi gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Trần ma ma tiến lên, lo lắng cho tình trạng của chủ tử mình: “Kể từ khi phò mã qua đời, điện hạ đã trải qua bao gian khổ. Hôm nay tổ chức xuân yến, lẽ ra nên vui vẻ, nhưng uống quá chén, giờ chủ tiệc không còn sức mà tiếp khách, thật không biết phải làm sao.”

Thôi Văn Hi trấn an: “Ma ma cứ yên tâm, có Vĩnh Ninh trưởng công chúa ở đây, ta cũng sẽ giúp đỡ. Mọi việc sẽ ổn thỏa.”

Trần ma ma gật đầu, rồi quay sang bảo tỳ nữ: “Mau gọi Linh Quan Nhi đến, chờ sẵn để nghe theo chỉ thị của Khánh Vương phi.”

Phương Lăng biết Thôi Văn Hi cũng đã uống kha khá, nên dặn người hầu mang lên một chén canh giải rượu cho nàng và nhắc nhở: “Nương tử đừng uống nữa, kẻo hỏng việc.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.

Dtruyen.net là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Thôi Văn Hi đáp: “Ta biết mà.”

Sau khi uống xong canh giải rượu, nàng đi đến Như Ý Quán tìm Vĩnh Ninh trưởng công chúa. Vì còn trẻ, không tiện tiếp chuyện với các nam khách, nên để Vĩnh Ninh ra mặt là hợp lý nhất.

Hai người phân công hợp tác, Thôi Văn Hi phụ trách tiếp đãi các nữ khách, còn Vĩnh Ninh thì lo liệu bên phía nam khách.

Sau khi bàn bạc xong, Thôi Văn Hi quay lại yến hội cùng các nữ khách dùng bữa. Nhờ thường xuyên đảm đương việc trong nhà và quản lý các công việc lớn nhỏ, việc sắp xếp này với nàng chẳng có gì khó khăn.

Khi các món canh được dọn lên, Phương Lăng biết Thôi Văn Hi thích đậu hũ canh, nên đặc biệt múc riêng cho nàng nửa chén.

Chẳng bao lâu sau, quản sự Linh Quan Nhi đến, Thôi Văn Hi hỏi nơi dùng trà sau bữa tiệc, nàng ta đáp: “Khánh Vương phi, trà phòng bên Lăng Hương Các đã sẵn sàng, có thể qua đó bất cứ lúc nào.”

Thôi Văn Hi gật đầu, rồi hỏi: “Phòng nghỉ cho khách đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Linh Quan đáp: “Đã sắp xếp xong, ngay tại Lăng Hương Các.” Sau đó, nàng nói thêm: “Khách nam thì được bố trí ở Đình Tiếng Thông bên kia.”

Thôi Văn Hi căn dặn: “Phòng cho khách của Thái Tử cần phải cẩn thận, đừng để xảy ra sự cố gì.”

Linh Quan khẽ cúi đầu: “Nô tỳ hiểu rõ.”

Thôi Văn Hi vẫy tay ra hiệu cho nàng lui ra, sau đó tiếp tục thưởng thức thêm vài muỗng canh đậu phụ, còn hai món canh hầm thịt dê và canh bồ câu non thì nàng không đụng đến.

Cho đến khi các món tráng miệng và trái cây được dọn lên, bữa tiệc mới dần đi đến hồi kết.

Các thị nữ mang lên những món điểm tâm ngọt như bánh nãi sữa thơm nồng, trắng mịn như sương; bánh tổ ong nướng vàng, lớp vỏ giòn rụm; và hạnh nhân lộ với hương vị tinh tế, ngọt ngào.

Thôi Văn Hi cảm thấy hạnh nhân lộ khá ngon, nên dùng thêm một chút.

Sau khi các quý nữ dùng đủ rượu và no nê, họ chia nhau thành nhóm nhỏ tới Lăng Hương Các uống trà tiêu thực. Nếu ai cảm thấy mệt, các phòng nghỉ cũng đã được chuẩn bị sẵn cho họ.



Buổi chiều còn có các hoạt động giải trí như đánh cúc, nghe Bình đàn*, xem diễn, và chơi bài. Mọi người vừa uống trà, vừa trò chuyện và thư giãn.

(*) Bình đàn: Một loại của Khúc Nghệ, thịnh hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, có nói có hát, do bình luận và đàn từ kết hợp mà thành.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, Thôi Văn Hi mới đi đến Lục Hiên để nghỉ ngơi một lát.

Vì đã uống chút rượu nên giấc ngủ của nàng rất sâu. Từ sau khi Khánh Vương trở về từ Ngụy Châu, chưa khi nào nàng ngủ ngon đến vậy, chứng tỏ những ngày qua nàng đã phải chịu không ít căng thẳng.

Phương Lăng thấy nàng ngủ yên lành, bèn lặng lẽ lui ra bên ngoài chờ. Buổi chiều các quý nữ còn có kế hoạch du ngoạn trong vườn, nghe Bình đàn, xem biểu diễn, và đánh cúc, nên Thôi Văn Hi cần nghỉ ngơi để chuẩn bị.

Đến giờ Mùi, các quý nữ bắt đầu di chuyển đến Dao Đài và Tiểu Trúc để nghe Bình đàn, hoặc đi dạo trong vườn, lần lượt đến từng nơi.

Thôi Văn Hi chỉ nghỉ ngơi chưa đầy nửa canh giờ đã thức dậy, rửa mặt rồi đi tiếp đón các quý nữ.

Tào lão thái quân rất thích xem mà bà lại là trưởng bối nên Thôi Văn Hi không dám chậm trễ, tự mình đến tiếp khách.

Thái Tử Triệu Nguyệt cũng đang ở đó, bị Tào lão thái quân giữ chân không rời đi được. Thấy Thôi Văn Hi đến, hắn mới kiên nhẫn ở lại thêm một lát.

Tào lão thái quân hỏi thăm về Bình Dương, Thôi Văn Hi trả lời: “Bình Dương uống say, giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi.”

Tào lão thái quân lắc đầu, nói: “Con bé này trọng tình nghĩa, nhưng đôi khi lại quá nặng lòng. Hứa phò mã đã đi mất năm rồi, không biết tương lai còn phải sống thế nào nữa.”

Thôi Văn Hi đồng tình: “Thẩm thẩm nói rất phải.”

Tào lão thái quân nhìn nàng đầy hiền từ, nói: “Con là một hoàng thẩm hiểu chuyện, lại có mối quan hệ thân thiết với nó, nhớ khuyên nhủ nhiều hơn, chứ đừng để đến tuổi của ta rồi mới biết khổ sở.”

Thôi Văn Hi đáp lời với vẻ kính trọng.

Triệu Nguyệt đã nhẫn nại rất lâu, giờ mới lên tiếng hỏi: “A tỷ hiện giờ vẫn còn nghỉ ngơi sao?”

Thôi Văn Hi đáp: “Khi ta đến đây đã ghé thăm, thấy nàng ấy vẫn chưa tỉnh rượu.”

Triệu Nguyệt nhíu mày: “Bên ngoài nhiều khách như vậy, phải sắp xếp làm sao đây?”

Thôi Văn Hi mỉm cười: “Điện hạ cứ yên tâm, đã có ta và Vĩnh Ninh trưởng công chúa ở đây, mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa.”

Triệu Nguyệt không nói thêm gì nữa. Hắn biết nàng rất giỏi trong việc quản lý việc nhà, là người được cả tông tộc công nhận, nên có nàng lo liệu thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Sau khi cùng Tào lão thái quân xem xong , Thôi Văn Hi lại đến sân đánh cúc, nơi Vĩnh Ninh đang chủ trì trận đấu.

Khánh Vương cũng có mặt ở đó, ngồi dưới đài háo hức chờ đợi.

Thấy Thôi Văn Hi đến, gã cười nói: “Nguyên Nương, chút nữa chúng ta cùng nhau ra sân chơi nhé.”

Thôi Văn Hi đang bận nhiều việc, không có hứng thú chơi cúc, liền từ chối: “Tứ Lang cứ chơi đi, ta không có thời gian.”

Nàng đến gặp Vĩnh Ninh, trò chuyện vài câu.

Không lâu sau, Linh Quan đến tìm, Thôi Văn Hi lại phải rời đi.

Cuối buổi, khi Bình Dương tỉnh rượu, nghe tiếng chiêng trống vang lên và âm thanh vó ngựa rầm rập, nàng ngơ ngác hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Trần ma ma tiến lên đáp: “Thưa điện hạ, đã là giờ Thân một khắc.”

Bình Dương “ôi” một tiếng, vỗ trán nói: “Xem ta này, hôm nay cao hứng quá mà lỡ say rượu, quên cả chính sự.”

Nàng gắng sức ngồi dậy, ra lệnh: “Nhanh chuẩn bị nước rửa mặt cho ta, ta muốn ra ngoài xem tình hình.”

Trần ma ma vội đỡ nàng, an ủi: “Điện hạ cứ yên tâm, bên ngoài đã có Khánh Vương phi và Vĩnh Ninh trưởng công chúa lo liệu, không có chuyện gì đâu.”


Bình Dương thở phào: “Vậy thì tốt.”

Sau một lúc thưởng thức trà, Bình Dương thu xếp xong xuôi rồi đi tìm Thôi Văn Hi. Khi đó, nàng đang trò chuyện cùng phu nhân Tây Bá hầu, Trương thị.

Khi Bình Dương đến, Trương thị cúi chào, còn Thôi Văn Hi hỏi: “Bình Dương đã nghỉ ngơi ổn chưa?”

Bình Dương đáp: “Khiến Tứ hoàng thẩm chê cười rồi, hôm nay vui quá nên uống hơi nhiều.”

Thôi Văn Hi mỉm cười: “Sau này nên biết kiềm chế chút, cơ hội uống rượu còn nhiều lắm.”

Sau khi trò chuyện với Trương thị một lát, cả ba cùng đi đến sân đánh cúc.

Trong giới quý tộc Đại Lương, cả nam lẫn nữ đều yêu thích đánh cúc, và bá tánh cũng rất thích xem. Có khi, triều đình còn tổ chức các trận đấu đánh cúc khi các nước lân bang đến tiến cống.



Hầu hết các tiểu thư quyền quý đều biết chơi đánh cúc, Thôi Văn Hi cũng không ngoại lệ. Kỹ thuật của nàng thuộc hàng xuất sắc, trước kia thường cùng Khánh Vương đánh phu thê đấu.

Khi họ đến nơi, một trận đấu vừa kết thúc. Triệu Thừa Diên thấy Thôi Văn Hi, liền hăm hở kéo nàng vào sân chơi phu thê đấu.

Ngày xưa, hai người luôn đồng lòng, phối hợp ăn ý, một người giữ thế công, người kia làm trợ thủ. Mỗi lần lên sân, họ hầu như không bao giờ thua. Nhưng hôm nay, Thôi Văn Hi không mấy mặn mà, chỉ phối hợp qua loa, không còn nhịp nhàng như trước.

Trước đó đã có tin đồn rằng vợ chồng họ đang bất hòa, nay sự thiếu đồng điệu này càng khiến Triệu Thừa Diên mất mặt. Gã khó chịu nói: “Trước kia, mỗi lần đánh cúc Nguyên Nương đều thắng, hôm nay sao lại luống cuống thế?”

Thôi Văn Hi vẫn giữ nét mặt dịu dàng, đáp: “Hôm nay uống nhiều rượu, tay có chút vụng về, không cầm nổi cúc trượng.”

Triệu Thừa Diên không tin lời bào chữa đó.

Những người đang xem trận đấu không khỏi tò mò, ánh mắt ai cũng đầy vẻ háo hức và thầm thì bàn tán.

Sợ rằng sự căng thẳng giữa hai người sẽ làm mất mặt, Vĩnh Ninh trưởng công chúa lên tiếng hòa giải: “Trường Nguyên đánh cúc rất tài giỏi, hôm nay ta, với tư cách là đại cô tử*, có cơ hội ngắm nhìn thì thật là may mắn!”

(*) 大姑子 (đại cô tử): Chị dâu.

Nghe trưởng công chúa nói vậy, Thôi Văn Hi không thể không nể mặt, liền đáp: “Trưởng công chúa đã lên tiếng, Trường Nguyên không dám không nghe. Nhưng lần này, có phần thưởng gì không?”

Vĩnh Ninh nhìn Bình Dương, mỉm cười: “Bình Dương, hãy đem phần thưởng tốt nhất ra cho Tứ hoàng thẩm xem đi.”

Bình Dương lập tức sai người mang ra một đôi lược ngọc uyên ương để trao tặng.

Đôi lược này có màu trắng tinh khiết, sáng bóng, một chiếc dành cho nam, một chiếc dành cho nữ, các răng lược có thể khớp nhau, tạo thành một bộ hoàn chỉnh. Trên thân lược là hình khắc hai con uyên ương sinh động, một trái một phải, như đôi tình nhân đang quấn quýt, tượng trưng cho ý nghĩa tốt đẹp, rất phù hợp cho vợ chồng.

Bình Dương mỉm cười giới thiệu: “Đôi lược uyên ương này ta cất giấu đã lâu, hôm nay nếu Tứ hoàng thẩm chiến thắng thì xin tặng cho người.”

Thôi Văn Hi đáp nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút giễu cợt: “Đưa cho ta thì thật lãng phí.”

Bình Dương: “……”

Vẫn còn chút uất ức trong lòng, Thôi Văn Hi quay sang Triệu Thừa Diên và nói: “Được thôi, nếu hôm nay muốn đấu thì cứ đấu, nhưng lần này ta muốn thay đổi luật một chút, thế nào?”

Triệu Thừa Diên cau mày: “Nguyên Nương muốn thế nào?”

Thôi Văn Hi nở nụ cười thách thức: “Ngày trước chúng ta luôn phối hợp, ngươi tấn công, còn ta làm phụ trợ. Hôm nay, ta muốn thử làm tiên phong.”

Nghe những lời này, sắc mặt Triệu Thừa Diên tối lại.

Vĩnh Ninh trưởng công chúa lại có vẻ hào hứng, trêu chọc: “Hay đấy, hôm nay đổi mới một chút, xem ai trong hai người giỏi hơn.”

Mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ tò mò, chăm chú dõi theo trận đấu giữa hai vợ chồng.

Vĩnh Ninh hướng về phía đám đông và cao giọng tuyên bố: “Quý vị ở đây, ai dám ra đấu cặp cùng Khánh Vương phi để thách đấu Khánh Vương, ta sẽ có phần thưởng hậu hĩnh!”

Mọi người nhìn nhau, chẳng ai dám nhúng tay vào chuyện này.

Vĩnh Ninh hỏi đi hỏi lại vài lần, nhưng vẫn không có lang quân nào dám lên sàn cùng Thôi Văn Hi.

Triệu Thừa Diên cười khẩy: “Nguyên Nương, nàng xem, có ai dám đối đầu với ta đâu?”

Thôi Văn Hi không cam chịu, quay sang Vĩnh Ninh, thách thức: “Ngoài kia còn nhiều người, ta không tin tất cả đều nhút nhát!”

Lời này khiến mọi người bật cười.

Vĩnh Ninh cảm thấy thú vị, liền bảo thị nữ bên cạnh: “Ra ngoài xem có ai dám vào giúp Khánh Vương phi không.”

Thái Vân nhanh chóng vâng lệnh đi ra.

Mọi người rì rầm bàn tán, cho rằng trận đấu này chắc sẽ khó mà diễn ra. Ai lại đi mạo hiểm đối đầu với Khánh Vương chứ? Thật là muốn tự tìm rắc rối!

Nhưng chẳng bao lâu sau, Thái Vân đã quay lại, Vĩnh Ninh ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh thế, tìm được người rồi à?”

Thái Vân tươi cười đáp: “Bẩm điện hạ, nô tỳ đã tìm được người!”

Vĩnh Ninh háo hức hỏi: “Là ai vậy?”

Thái Vân đáp: “Là Thái Tử.”

Nghe xong, cả hội trường ồn ào hẳn lên, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên, há hốc miệng.