Đầu thu, thời tiết vẫn còn nắng gắt, Thôi Văn Hi sau thời gian ở cữ trông vẫn như cũ, dáng vẻ yểu điệu và tinh thần cũng không tồi. Sau khi nàng hoàn thành thời gian ở cữ, gia đình mẹ đẻ đã đến thăm.
Trấn Quốc công nhìn thấy cháu ngoại trắng nõn, sạch sẽ, cười đến không khép miệng lại được.
Thôi Văn Tĩnh cũng không kìm được sự tò mò, trêu đùa đứa trẻ. Khi đứa bé nắm tay hắn, liền đưa vào miệng, hắn kêu lên: “Ôi chao, tiểu tổ tông, cái này không thể ăn được đâu!”
Đây là lần đầu tiên Thôi Văn Hi mang con vào cung thăm sau khi sinh, trước kia khi nàng ở cữ, đứa trẻ còn nhỏ nên không tiện mang theo, giờ đây đứa trẻ đã lớn hơn một chút, nếu được trêu đùa, nó cũng sẽ đáp lại, thỉnh thoảng khiến mọi người bật cười.
Hiện tại, Đế Hậu chưa đến thăm, cả gia đình vui vẻ trò chuyện.
Vương thị hỏi về tên của đứa trẻ, Thôi Văn Hi đáp: “Thánh nhân đã đặt tên là Triệu Dập, Dập, Thịnh Quang, có nghĩa là sáng ngời.”*
(*) 熠 - dập: Sáng, lấp lánh, rực rỡ. ◎Như: “phồn tinh dập dập” 繁星熠熠 quần sao lấp lánh (nguồn hvdic.thivien.net)
Thôi Bình Anh xoa râu, nói: “Tên này hay, là trưởng tử, về sau trách nhiệm nặng nề, có thể thấy được Thánh nhân kỳ vọng rất cao vào nó.”
Kim thị nói: “Chỉ mong Dập nhi bình an là tốt rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Triệu Nguyệt trở lại, mọi người đứng dậy chào lễ.
Lúc này, Thôi Bình Anh tặng quà cho Triệu Nguyệt, đem những món quà trân quý như cờ và kì phổ đưa cho Thôi Văn Hi.
Nàng trong lòng rất vui, liền khoe với Triệu Nguyệt, hắn “Chậc chậc” hai tiếng, rồi nhìn về phía Thôi Văn Tĩnh trêu ghẹo: “Món quà quý giá này do phụ thân đưa cho Nguyên Nương, a huynh có cảm thấy phục không?”
Thôi Văn Tĩnh xua tay, nói: “Phục hay không thì không quan trọng, về tài năng cờ b.ạ.c thì ta không thể bằng Nguyên Nương được.”
Triệu Nguyệt nhếch miệng cười, lén lút nói: “Nếu như ta thắng Nguyên Nương và mang chiến lợi phẩm về thì sao?”
Thôi Văn Hi vô tình nói: “Ngươi đang mơ đấy!”
Người kia cuối cùng cũng tỏ ra hứng thú, tò mò ngó nghiêng một hồi. Khi Đế Hậu đến nơi, hai bên thông gia đã ngồi cạnh nhau, bàn luận chuyện gia đình.
Tất cả đều là quý tộc, nên những câu chuyện không quá nghiêm túc.
Thánh nhân và Thôi Bình Anh đã trò chuyện về phong tục tập quán, từ đó phát sinh nhiều câu chuyện thú vị. Thánh nhân có tấm lòng rộng mở và phong cách tiếp đãi hòa nhã, khiến Thôi Bình Anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với khi giao tiếp với Võ Đế.
Trong bữa tiệc trưa, mọi người quây quần bên nhau uống rượu và trò chuyện.
Thôi Văn Hi cũng thử một chút rượu Huệ Tuyền, sau thời gian dài không được uống vì mang thai và ở cữ, giờ đây nàng có thể thoải mái ăn uống.
Triệu Nguyệt biết rõ sở thích của nàng, nên tự tay chia thức ăn cho nàng.
Hai người hòa hợp như một cặp vợ chồng lâu năm, từ khi kết hôn đến nay dường như chưa bao giờ cãi vã. Ngay cả khi Thôi Văn Hi bắt hắn mặc những bộ trang phục rực rỡ, Triệu Nguyệt cũng chỉ chống nạnh nhìn mà không hề phản đối.
Thỉnh thoảng, Thôi Văn Hi sẽ trêu ghẹo hắn, khiến hắn phải làm nũng.
Triệu Nguyệt thì không như vậy, dù có mặc những bộ đồ lòe loẹt cũng không bao giờ cúi đầu.
Thấy hai người hòa thuận, Kim thị trong lòng cảm thấy vui mừng.
Bà từng lo lắng rằng con gái sẽ phải chịu thiệt thòi, bởi vì Thái tử là người đứng đầu trong thiên hạ, sống chung với nhau dĩ nhiên sẽ có điều phải kiêng nể.
Nhưng giờ đây, họ giống như những cặp vợ chồng bình thường, không khách sáo với nhau, cũng không ngại thể hiện những tính khí nhỏ nhặt, cho thấy sự thân thiết của họ.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi lại uống trà để tiêu thực, Kim thị và Thôi Văn Hi có chút chuyện nói riêng tư.
Bà nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cả đời lo lắng cho con, trước kia mẹ sợ con và Khánh Vương hòa ly sẽ gặp khó khăn, giờ con đã sinh con nối dõi, lẽ ra nên thoải mái, nhưng mẹ vẫn lo con sẽ gặp phải khó khăn khi sống cùng Thái tử.”
Thôi Văn Hi cười nói: “Mẹ lo lắng quá. Từ khi vào cung tới giờ, mọi thứ đều rất ổn, con chưa từng thấy bực bội gì cả.”
Kim thị: “Giờ con đã mang thai, Thái tử ít nhiều cũng sẽ lo lắng cho con.”
Thôi Văn Hi xua tay: “Thực ra không phải, chàng vẫn giữ nguyên bộ dạng như xưa trước mặt con, lúc này cũng vậy. Chàng không để tâm đến những điều nhỏ nhặt đâu.”
Kim thị che miệng cười: “Con lớn tuổi hơn hắn, nhiều chuyện con phải gánh vác, nếu không ảnh hưởng đến tình hình chung thì cũng đừng tính toán quá chi li, đừng để vợ chồng hòa khí bị ảnh hưởng. Thái tử dù sao cũng là người có địa vị cao, phải giữ thể diện.”
Thôi Văn Hi: “Mẹ đừng lo cho con, chàng sau này sẽ là thiên tử, con đâu thể mãi sống trong sự e ngại trước mặt chàng? Con chỉ cần làm tốt việc của mình thôi. Cuộc đời này khó đoán, nếu chàng chán ghét con, thì cho dù con có cố gắng lấy lòng thế nào, cũng vô ích.”
Kim thị: “……”
“Vợ chồng sống với nhau, con gái hiểu rõ lắm, mẹ đừng lo lắng dặn dò. Hơn nữa, Nhị Lang nhớ thương con, không phải vì thích dáng vẻ trước đây của con sao? Nếu con luôn lấy lòng, làm mọi chuyện vì chàng thì chàng sẽ không quen với điều đó đâu.”
“Con lý luận rất có lý, mẹ chỉ mong con trân trọng mối nhân duyên này, đừng để xảy ra sự cố nào.”
“Đó là điều khác biệt giữa mẹ và cha. Cha dạy con tự mình nắm bắt cơ hội, biến bị động thành chủ động. Còn mẹ dạy con phải phục tùng, như vậy thì hôn nhân khó mà bền vững.”
“Con thông minh hơn mẹ, chỉ cần trong lòng hiểu rõ là được.”
“Mẹ đừng quá lo lắng, mẹ xem, cha cũng không lo cho con quá đâu.” Thôi Văn Hi tiếp tục, “Làm mẹ thật sự làm cho người ta mạnh mẽ, nhiều chuyện con đã suy nghĩ thấu đáo hơn, không còn như trước nữa.”
“Đó chính là ý mẹ, quá cứng dễ gãy, con cần có chủ kiến, giờ con đã có con cái, cũng phải suy nghĩ cho nó nhiều hơn, không thể như trước kia muốn làm gì thì làm.”
Thôi Văn Hi gật đầu: “Mẹ dạy bảo con, con sẽ nhớ kỹ. Sau này con sẽ cố gắng cho hài tử và cho bản thân mình.”
Kim thị vỗ tay nàng, không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều, khi đoàn người trở về, Thôi Văn Hi và Triệu Nguyệt tự mình tiễn họ.
Hai người đi quanh một chút trước khi hồi cung, Thôi Văn Hi nhìn tường cao trong cung, nói: “Đôi khi nhìn quanh tường cao, thiếp cảm thấy sợ hãi, như thể cả đời này bị vây trong đây vậy.”
Triệu Nguyệt nắm tay nàng, trêu chọc: “Khi còn nhỏ, ta luôn mong muốn được chạy ra ngoài, nhưng giờ đây nửa đời cũng chỉ chôn vùi trong đây. Nhưng mà ta cũng may mắn, giờ đã được cùng nàng trốn ra ngoài.”
Thôi Văn Hi tức giận đánh nhẹ vào tay hắn, rồi hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Tháng sau là Trung Thu, tối đó không có lệnh cấm ra ngoài, sao không chúng ta trộm ra ngoài xem đèn hoa?”
Thôi Văn Hi trước đây không có hứng thú với hoa đăng, vì đông người chen chúc rất chật chội, nhưng giờ ở trong cung, nàng lại thấy có chút hứng thú, “Thật sự có thể lén ra ngoài sao?”
Triệu Nguyệt đáp: “Nếu nàng muốn đi, ta sẽ sắp xếp cho, gạt bọn họ để ra ngoài.”
Thôi Văn Hi gật đầu, “Vậy thì đi dạo một chút.”
Vì thế, vào tối Trung Thu, sau khi bữa tiệc gia yến kết thúc, hai vợ chồng chuẩn bị trở về Vĩnh An cung.
Dư ma ma tìm hai thân nội thị để hầu hạ cho họ, hai người lần lượt thay trang phục.
Vệ công công mang ra thẻ bài, nói: “Giờ Tuất, Tưởng tông và nhóm người sẽ ra cung ban sai, điện hạ cùng bọn họ ra cùng, lão nô sẽ chờ bên ngoài.”
Triệu Nguyệt nhận thẻ bài và gật đầu hiểu.
Dư ma ma dặn dò: “Điện hạ và Thái tử phi nhớ đừng ở ngoài cung quá lâu, sợ Thánh nhân bên đó sẽ hỏi, lão nô không thể báo cáo công việc.”
Triệu Nguyệt đáp: “Ma ma yên tâm, chúng ta sẽ không ở lâu.”
Âm thanh pháo nổ và tiếng trống vang lên bên ngoài, khi Tưởng tông và nhóm người ra cung, hai người hòa vào đám nội thị để cùng ra ngoài.
Bên ngoài, Vệ công công đã đợi sẵn, thấy họ ra, liền mời lên xe ngựa. Họ tìm một nơi để thay áo khoác, rồi đeo mặt nạ, lúc này mới cảm thấy an toàn.
Trăng tròn sáng tỏ trên cao, người bán hàng rong reo hò, trẻ con vui vẻ dẫn theo hoa đăng hình thỏ, tiếng cười đùa vang lên rộn rã.
Mọi người tụ tập thành nhóm, bất kể nam nữ, già trẻ, ai cũng đều vui vẻ phấn chấn.
Hai người hòa mình vào đám đông, nghe tiếng cười nói xung quanh, cảm nhận không khí của phố phường trong đêm pháo hoa. Nếu như trước đây, những thứ này sẽ khiến Thôi Văn Hi cảm thấy nhàm chán, nhưng giờ lại thấy mới mẻ và thú vị.
Phương Lăng mua cho nàng một chiếc hoa đăng hình thỏ để ngắm cảnh.
Mười mấy ám vệ giả dạng thành người bình thường bảo vệ xung quanh họ. Khi thấy hoa đăng quá đông đúc, họ không tham gia vào đám đông, mà chậm rãi đi dạo, trải nghiệm không khí nhân gian.
Trên bầu trời, những bông hoa lửa nở rộ, bên đường, những nghệ sĩ xiếc và ảo thuật biểu diễn làm mọi người vui vẻ. Họ giống như một cặp phu thê bình thường dạo chơi trong không khí tươi vui của đêm trăng, ngắm nhìn cảnh sắc thịnh vượng và cuộc sống đầy sức sống.
Vào Trung Thu, phong tục thả hoa đăng, Thôi Văn Hi cũng muốn tham gia. Nàng cùng Triệu Nguyệt viết hứa nguyện trên giấy, không kìm được nhìn lén hắn, nhưng lại bị Triệu Nguyệt che kín lại.
Sau khi cả hai viết xong, Triệu Nguyệt tò mò hỏi: “Nguyên Nương viết gì vậy?”
Thôi Văn Hi đáp: “Không nói cho chàng biết.”
Triệu Nguyệt “Hừ” một tiếng, khi hai người đến bên sông thả hoa đăng, hắn không nhịn được, nói: “Hay là như vậy, chúng ta đổi xem một cái nhé?”
Thôi Văn Hi suy nghĩ một chút, đáp: “Được, đổi đi.”
Vậy là hai người trao đổi hoa đăng cho nhau.
Thôi Văn Hi tò mò mở hoa đăng của hắn, bên trên viết: “Duy nguyện Nhị Lang và Nguyên Nương sống lâu bên nhau, ân ái đến bạc đầu.”
Nhìn những chữ viết đầy sức sống, Thôi Văn Hi “Hừ” một tiếng, trong khi đó Triệu Nguyệt nhìn thấy vài chữ ngắn gọn: “Không nghĩ tái giá.”
Triệu Nguyệt cười khúc khích, đôi mắt dưới mặt nạ như ánh lên sức sống.
Đời này, duy nguyện Nhị Lang và Nguyên Nương sẽ sống lâu bên nhau, ân ái đến bạc đầu.
Cuộc đời dài lắm, họ sẽ trải qua nhiều điều, có thể sẽ có những lúc cãi vã, nhưng dù thế nào, hắn vẫn nguyện nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cùng nhau đi qua những tháng ngày dài và đầy ánh sáng của cuộc đời.
===========
**Tác giả có chuyện muốn nói:**
Triệu Nguyệt: Ta yêu Nguyên Nương chỉ vì chính bản thân nàng.
Thôi Văn Hi: Ta yêu Nhị Lang vì hắn ngốc nghếch đáng yêu.
Triệu Nguyệt:....
Thật đáng ghét!