Thời tiết càng lúc càng nắng, theo tháng ngày trôi qua, bụng của Thôi Văn Hi dần dần lộ rõ.
Hiện tại, sức khỏe của nàng rất tốt, nhưng bụng lớn khiến nàng không thể thoải mái xoay chuyển như trước. Có những buổi sáng, khi nàng dậy muộn, thai nhi sẽ nhắc nhở nàng bằng những cú đạp, và nếu nàng lười biếng, những cú đá liên tiếp sẽ khiến nàng phải thức dậy.
Người mang thai như một cái lò sưởi nhỏ, Thôi Văn Hi rất sợ nóng, nên ngay từ đầu mùa hè, nàng đã phải dùng đá để làm mát.
Nếu là trước đây, nàng sẽ dùng đá bào để thỏa mãn cơn thèm, nhưng hiện giờ, các ma ma hầu hạ không cho phép điều đó. Trong thời kỳ mang thai, nàng phải kiêng khem rất nhiều thứ, không được ăn đồ lạnh, cũng như các món cay và bổ dưỡng, vì có thể khiến thai nhi phát triển quá nhanh.
Gần đây, nàng còn lo lắng về việc sinh nở sẽ khó khăn và ảnh hưởng đến vóc dáng của mình, có thể gây ra những vết rạn da.
Nàng muốn thai nhi phát triển từ từ, giúp cơ thể thích nghi dần dần với những thay đổi.
Thôi Văn Hi rất yêu quý bản thân, hàng ngày đều chăm sóc da. May mắn là có những bộ trang phục khéo léo giúp che đi vóc dáng mập mạp, chỉ thấy mặt nàng trông mịn màng hơn, còn các bộ phận khác thì không có gì thay đổi, điều này chứng tỏ các ma ma trong cung rất chuyên nghiệp trong việc chăm sóc dinh dưỡng.
Cuộc sống trong cung rất thoải mái, Vĩnh An cung đủ rộng rãi, nếu cảm thấy buồn chán, nàng có thể đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Mã hoàng hậu không bắt buộc nàng phải thỉnh an, vì vậy nàng có thể ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy.
Thường ngày, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng không tìm cách tra hỏi, trong cung không có mâu thuẫn nào cả, bởi vì Triệu Nguyệt kiểm soát mọi việc với thế mạnh tuyệt đối. Hậu cung nếu dám hành động dưới sự chú ý của hắn, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Cảm giác an toàn tràn ngập.
Thôi Văn Hi cảm thấy mình phải mau chóng hồi phục sức khỏe.
Trước mắt nàng là Thái tử phi, lại có cả Đế Hậu ở đó, nhiều chuyện không thể tự ý can thiệp. Phương Lăng an ủi nàng chờ thêm một chút, đến khi có con nối dõi, Thánh nhân lui về, nàng sẽ trở thành chủ nhân trung cung, lúc đó chính là Quốc mẫu, có thể an tâm làm việc mà không cần lo lắng.
Thôi Văn Hi thoải mái nằm nửa người trên ghế quý phi, chậm rãi quạt tròn, bỗng nhiên nhớ ra điều gì và nói với Phương Lăng: “Tính ra ngươi cũng sắp ba mươi sáu rồi, sau này có kế hoạch gì không?”
Phương Lăng mỉm cười, “Nô tỳ có thể có kế hoạch gì? Chỉ mong có thể hầu hạ nương tử là đủ rồi.”
Thôi Văn Hi xua tay, “Không thể nói như vậy, dù sao cũng phải giữ lại một đường lui cho bản thân.”
Phương Lăng lắc đầu, “Nam nhân trong thiên hạ phần lớn bạc bẽo, nô tỳ không muốn dồn tâm tư vào họ, thà rằng dành thời gian cho bản thân để sống những năm tháng còn lại.”
Thôi Văn Hi nói: “Nếu ngươi có ước mơ, hãy cứ nói với ta. Ta sẽ giúp ngươi có của hồi môn, để ngươi tự tin đi ra ngoài, không bị ai chèn ép.”
Phương Lăng vui vẻ nói: “Nương tử có lòng, nô tỳ chỉ muốn bên cạnh hầu hạ người. Nếu người không chê, Phương Lăng nguyện ý hầu hạ người cả đời.”
Thôi Văn Hi cảm thấy ấm áp, “Ta dĩ nhiên là thích ngươi, nhưng cũng không muốn làm chậm trễ cuộc sống của ngươi. Rốt cuộc, cuộc đời vẫn còn dài, ta cũng mong ngươi có thể có một gia đình nhỏ, được trượng phu yêu thương, như bao nhiêu nữ nhân khác có cuộc sống bình yên.”
“Ở bên nương tử đã là một cuộc sống an ổn, được nương tử hiểu và thông cảm, Phương Lăng đã thấy đủ.” Nàng nói tiếp, “Hầu hạ nam nhân không bằng ở bên hầu hạ chủ cũ, đã nhiều năm, chỗ nào cũng hài lòng, thật khó để tìm lại chủ nhân mới mà làm quen lại.”
Thôi Văn Hi cười vì lời nói này, dùng quạt chỉ nàng mà nói: “Đây chính là ngươi nói, về sau đừng có oán trách ta không để ngươi ra ngoài.”
Phương Lăng cũng cười: “Nô tỳ tình nguyện đi theo nương tử, mong nương tử đừng ghét bỏ nô tỳ không giống những ma ma khác trong cung, quá keo kiệt và không hiểu chuyện.”
Thôi Văn Hi trêu chọc: “Ngươi đừng nói thế, ta cũng không hiểu việc đời.” Dừng lại một chút, “Lần trước ta thấy viên dạ minh châu ở Vĩnh An cung, nó cực kỳ lớn.”
Nói xong, nàng khoa chân múa tay, phô trương: “Nó lớn như cái chén! Vĩnh Ninh thấy mà thèm nhỏ dãi, Mã hoàng hậu đã hứa để lại cho ta, nhưng bảo là ta đẹp hơn.”
Phương Lăng bị sự mô tả của nàng làm cho thích thú, che miệng cười: “Nếu nương tử có được nó, thì chỉ trộm giấu thôi, nếu không thì ngày nào Vĩnh Ninh cũng đến nhớ thương, sẽ không yên ổn.”
Thôi Văn Hi phấn khích: “Chắc chắn rồi, sau này nếu có thứ gì tốt, ta sẽ trộm giấu đi. Nếu không, nàng sẽ liên tục đến quấy rối, sẽ không có lý do để ta chối từ.”
Hai người nói chuyện như vậy thật thoải mái, trước đây họ đã trải qua bảy năm cùng nhau ở Khánh Vương phủ, giờ lại cùng nhau đến Đông Cung.
Suốt hành trình, Thôi Văn Hi từ thiếu nữ trở thành phụ nhân, và Phương Lăng luôn bên cạnh, chứng kiến sự trưởng thành của nàng, trở nên cứng cỏi và chững chạc.
Mối quan hệ giữa chủ và tớ đã trở nên thân thiết, không thể so sánh với những mối quan hệ khác.
Trong lòng Thôi Văn Hi, Phương Lăng đã trở thành một phụ tá đáng tin cậy, tự nhiên nàng cũng hy vọng Phương Lăng có thể sống tốt, có những lựa chọn riêng cho mình.
Lát sau, Triệu Nguyệt đến thăm, tháng đầu mùa hè, khi mặt trời đã lặn, không khí bên ngoài trở nên mát mẻ, nhưng Thôi Văn Hi vẫn cảm thấy nóng, phải dùng đồ đá để làm mát.
Điều này chưa dừng lại, buổi tối khi nàng đi ngủ, chăn mỏng cũng không đủ, cảm giác như nằm cạnh bếp lò vậy.
Triệu Nguyệt mặc dù nhỏ tuổi hơn nhưng cũng không chịu nổi cái cách mà nàng lăn lộn trong chăn trẻ con hơn cả mình. Nàng quấn chăn mỏng quanh người và ngủ say, nhưng giữa đêm lại sợ Thôi Văn Hi lạnh, không nhịn được mà giơ tay sờ lên người nàng, cả người đều lạnh ngắt!
Triệu Nguyệt lập tức đắp thêm chăn cho nàng, nhưng Thôi Văn Hi không kiên nhẫn xốc lên, Triệu Nguyệt đành nói: “Nguyên Nương, nàng đang lạnh kìa.”
Thôi Văn Hi mơ màng đáp: “Chàng mới lạnh đó.”
Triệu Nguyệt: “……”
Nàng thực sự lạnh buốt, Triệu Nguyệt đành phải gần sát vào người nàng, cảm nhận được độ ấm từ cơ thể hắn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, liền giơ tay đẩy ra, nhưng người bên cạnh như một khúc gỗ vững chắc, không thể đẩy được, nàng đành phải dùng chân mà đẩy ra.
Triệu Nguyệt: “……”
Thôi Văn Hi trở mình, cảm thấy bụng như đang bị một cái nồi đè lên.
Triệu Nguyệt thuận tay sờ sờ bụng nàng, nhưng lại bị Thôi Văn Hi đẩy ra, hắn hốt hoảng, cúi đầu chui vào cổ Thôi Văn Hi, cơ thể cách xa thật xa, sợ bị ghét bỏ.
Thôi Văn Hi miễn cưỡng nhịn cười.
Hôm nay phải lên triều, Triệu Nguyệt phải dậy sớm hơn thường lệ, bên ngoài, Vệ công công gọi: “Điện hạ, đã đến giờ dậy rồi.”
Triệu Nguyệt phát ra một tiếng “Ừ”, Thôi Văn Hi lăn vào lòng hắn, hai người quấn quýt bên nhau. Cảm giác mới mẻ của đôi vợ chồng son vẫn luôn ấm áp và gần gũi, họ thích sự gần gũi ấy.
Sau khi được Vệ công công nhắc nhở, Triệu Nguyệt mới chịu dậy, khẽ hắt xì mấy cái.
Thôi Văn Hi kéo chăn mỏng lại, bên trong ấm áp nhờ nhiệt độ cơ thể của hắn.
Các cung nhân hầu hạ Triệu Nguyệt thay quần áo, rửa mặt, và chải đầu. Thôi Văn Hi dậy muộn, nói: “Mấy ngày nay ta chưa gặp mẫu thân với các tỷ muội.”
Triệu Nguyệt đáp: “Vậy ngày mai ta sẽ mời họ vào cung cùng nàng đi dạo Ngự Hoa Viên.”
Thôi Văn Hi cười nói: “Đó chính là lời chàng hứa hẹn nha.”
Triệu Nguyệt gật đầu: “Hai ngày trước, trong cung đã được tiến cống hai rương vải sa*. Nguyên Nương có thể chọn vài bộ làm áo mùa hè cho người nhà.” Rồi hắn nói tiếp: “Nếu nàng không thích màu sắc hay hoa văn, ta có thể nhờ mẹ chọn thêm, các cung cũng có đưa tới.”
(*) Vải sa/vải the: là loại vải dệt thưa, có tính thấu quang. Sự khác nhau trong cách bố trí các sợi dọc, sợi ngang tạo nên tính đa dạng của sản phẩm. Sa trơn còn được được gọi là sa nam, loại sa dệt hoa văn gọi là vân sa, quế sa. Thời xưa, sa/the thường dùng làm trang phục mùa hè, thường triều của quan lại, lễ phục của thứ dân, bọc bên ngoài mũ ô sa, bình đính…
Thôi Văn Hi hào hứng nói: “Vậy thật tuyệt!”
Nàng rất yêu thích điều này. Trước đây, nàng thường chọn những loại vải vóc tốt nhất. Ngày mai, mẹ đẻ của nàng sẽ đến, nàng cũng có thể cho họ chọn vài bộ để may sắm.
Không chỉ vậy, tài sản của Đông Cung thuộc về Triệu Nguyệt cũng không ít. Hiện tại, nàng chưa quản lý, chỉ nắm sơ qua. Bây giờ mang thai, nàng không có tâm trạng để xử lý, sau khi sinh sẽ kiểm kê tài sản một lần, xem những gì thuộc về hắn.
Sau khi hắn ăn mặc chỉnh tề, hai người lại cùng nhau quấn quýt một lúc trước khi vào triều dùng bữa.
Ngày hôm sau, Kim thị và Vương thị quả nhiên đến thăm. Thôi Văn Hi cảm thấy rất vui.
Mã hoàng hậu ban thưởng một ít vải vóc và đồ vật, sau đó bà nhanh chóng đi tới cung Thái phi đánh bài, sợ các nàng không thoải mái. Vì vậy, Thôi Văn Hi mời các nàng chuyển đến Ngự Hoa Viên để tiêu khiển.
Mùa hè đã đến, Ngự Hoa Viên bóng râm mát mẻ, thỉnh thoảng nghe tiếng ve kêu râm ran.
Phương Lăng dẫn Thôi Văn Hi và Kim thị đi dạo trên những viên đá nhỏ phẳng lặng, gần đó là hồ sen với nhiều hoa sen đang đ.â.m chồi. Hiện giờ hoa chưa nở, nhưng hương thơm từ lá sen nhẹ nhàng tỏa ra, khiến lòng người dễ chịu.
Kim thị cười nói: “Nguyên Nương giờ càng đẫy đà hơn trước, trông thật tươi tắn, chắc hẳn những ngày này rất hài lòng.”
Vương thị nói: “Đúng vậy, hiện tại nhìn muội cũng có tinh thần hơn trước nhiều.”
Thôi Văn Hi sờ mặt mình, hỏi: “Mập lên rồi à?”
Kim thị cười: “Có thai, các cô gái tự nhiên sẽ muốn trông mượt mà hơn.” Rồi hỏi tiếp, “Con với Thái Tử có hòa hợp không?”
Thôi Văn Hi đáp: “Cũng ổn, chỉ có đôi khi hắn hơi dính người.”
Vương thị “Ai da” một tiếng, chua chát nói: “Đã thấy đủ rồi.” Lại tiếp lời, “Muội nhìn ta và đại ca muội, lão phu lão thê, tay trái sờ tay phải, vuốt ve mà chẳng thấy dễ chịu gì.”
Lời nói này làm Thôi Văn Hi bật cười.
Kim thị cũng che miệng cười nói: “Lão phu lão thê thì chẳng còn gì tình ái.”
Vương thị tiếp tục: “Nhưng mà Nguyên Nương lại phàn nàn về việc dính người, mới cưới chưa lâu, nếu không dính người thì thật khó mà sống nổi.”
Thôi Văn Hi ngại ngùng nói: “Nhưng bây giờ ta cũng không tiện…”
Vương thị: “…”
Nàng là người từng trải, lập tức hiểu ra, “Đại ca muội và ta, quanh năm suốt tháng cũng chẳng dính nhau được vài lần.”
Kim thị tức giận đánh nàng, “Con có biết xấu hổ không?”
Vương thị: “Phụ nữ, còn có gì phải ngại ngùng.”
Thôi Văn Hi tỏ ra không quá tin vào lời nàng, không nhịn được hỏi: “Đại ca đã bao nhiêu tuổi đâu, mà lại nhạt nhẽo như vậy?”
Vương thị cười nói: “Cho nên mới nói tiểu lang quân tốt hơn nhiều.”
Hai người càng nói càng quá trớn, Kim thị liên tục ngăn cản, bảo họ đừng nói linh tinh, sợ người khác nghe thấy. Cuối cùng, họ ngồi ở đình hóng gió và tiếp tục thảo luận, gọi Phương Lăng từ xa tới.
Phương Lăng thấy tình cảnh này thì vừa buồn cười vừa khó xử.
Thôi Văn Hi biết rõ sức hấp dẫn của các chàng trai trẻ, sẽ thường xuyên làm nũng với nàng, khiến nàng vui vẻ, tâm hồn tràn đầy sự hiếu kỳ, và tinh lực dư thừa. Quan trọng hơn, làn da của họ cũng rất đẹp, co giãn tốt, nếu không thì Vĩnh Ninh đã không đặc biệt yêu thích những chàng trai như vậy.
Nghĩ đến Triệu Nguyệt, với vẻ mặt có phần trầm tĩnh và nghiêm túc, hắn luôn muốn thể hiện mình trưởng thành hơn trước mặt nàng, nên thường xuyên chọn những bộ đồ màu tối, điều này hoàn toàn không đúng với độ tuổi của hắn.
Hôm nay, cùng Vương thị bàn về chuyện này, nàng quyết định làm cho hắn những bộ trang phục sặc sỡ hơn, trông trẻ trung hơn, như vậy mới có thể thỏa mãn tâm hồn yêu thích sự kiêu sa của nàng.
Vì thế, buổi chiều Thôi Văn Hi đã sai người mang đến những loại vải mới cho Kim thị và các nàng chọn lựa, nàng cũng chọn một loại vải đào hồng, quyết định may cho Triệu Nguyệt một bộ trang phục hè.
Buổi tối, khi Triệu Nguyệt nhìn thấy loại vải đó, hắn không thể tin được, ghét bỏ nói: “Nguyên Nương có phải chưa già đã lẫn không? Nàng thật sự muốn dùng màu này để may trang phục hè cho ta sao?”
Thôi Văn Hi gật đầu, mắt sáng lên nói: “Màu sắc này rất đẹp, tươi sáng rực rỡ, cực kỳ phù hợp với Nhị Lang.”
Triệu Nguyệt: “……”
Hắn có phần khó chịu, cầm vải và khoa tay múa chân, nghi hoặc nói: “Ta, đại lão gia, có phù hợp với màu đào hồng này không?”
Thôi Văn Hi: “Nhị Lang có làn da trắng, cực kỳ hợp với màu đào hồng này.”
Triệu Nguyệt: “……”
Cuối cùng, hắn mặc bộ trang phục đào hồng lần đầu tiên, áo trong còn là màu hồng đậm.
Bộ quần áo vừa thanh lịch vừa nhẹ nhàng, với tay áo rộng và phần nội y sẽ lộ ra một chút màu hồng đậm, bên hông là thắt lưng ngọc trắng, quần dài đến đầu gối cũng màu hồng, toàn bộ tạo nên vẻ đẹp kiều diễm.
Triệu Nguyệt cảm thấy quá sặc sỡ và không được tự nhiên, nhưng Thôi Văn Hi thì rất thích, tấm tắc khen: “Đây mới là khí phách của một chàng trai trẻ.”
Triệu Nguyệt im lặng nhìn nàng, “Nàng không thấy mình như đang đi trên đường cùng một bông hoa nở rộ sao?”
Thôi Văn Hi: “Nếu như vậy thì ta càng thích.”
Triệu Nguyệt: “……”
Phụ nữ thật kỳ quái.
Hắn không hề nghĩ đến việc mặc bộ đồ đào hồng này ra ngoài, nhưng cuối cùng bị Thôi Văn Hi ép phải mặc để đi tham gia yến tiệc. Trước khi đi, hắn ngó vào gương đồng, hắn, một lão cổ hủ, bất ngờ nhìn thấy một quý nhân trang nhã và xinh đẹp như vậy, đúng là bị dọa đến nhảy dựng.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, Triệu Nguyệt chỉ biết yên lặng lấy tay áo rộng che mặt, trong khi những lão nhân cẩn thận đánh giá hắn, nói: “Điện hạ hình như trẻ hơn nhiều so với trước đây.”
Câu nói này khiến Triệu Nguyệt không thích, hắn lập tức phản ứng: “Nói bừa, ta mới bao nhiêu tuổi, vừa mới qua cập quan mà thôi.”
Một người khác lên tiếng: “Đúng vậy, điện hạ nếu không nhắc đến việc này, lão thần suýt nữa đã quên mất tuổi của điện hạ.”
Triệu Nguyệt không khỏi nghi ngờ về chính mình: “Chẳng lẽ trước đây ta thật sự trông già hơn bây giờ?”
Khương các lão đáp: “So với hôm nay, trông ngài già hơn nhiều.” Ngừng lại một chút, “Hôm nay bộ quần áo này không tồi, nhìn thật tốt, có vẻ tâm trạng cũng tốt hơn.”
Triệu Nguyệt: “???”
Họ có phải mắt kém không vậy?
===============
**Tác giả có điều muốn nói:**
Thôi Văn Hi: Ta như thể phát hiện ra một lục địa mới, từ giờ sẽ sắp xếp đủ loại hồng: đào hồng, hồng phấn, các loại hồng!!
Triệu Nguyệt:...