Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 1




“Nàng cười hỏi thế gian này có nỗi khổ ly biệt chăng?”

 

“Nói không hết nỗi lòng bạc tình của kẻ phụ tình.”

 

“Mong không phải mãi nhớ thương nhau...”

 

Giọng nữ dịu dàng, mang âm hưởng của vùng Ngô, cất lên bên đình viện. Tiếng tỳ bà quyện cùng lời ca, đan xen với nỗi buồn của người thiếu nữ chốn khuê phòng, tựa như rượu mạnh làm say lòng người, tưới vào tim gan khiến nỗi sầu thêm nặng nề.

 

“Hồ ly tinh từ nơi quê mùa còn dám nghe đàn ca này sao, thật là mặt dày không biết xấu hổ!”

 

Bên ngoài ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa dừng lại, chỉ cách tường với tiếng ca bi thương ấy.

 

Một nữ tử từ xe bước xuống, miệng nói đầy bực dọc, tay xoắn lấy chiếc khăn. Nàng mặc y phục mùa xuân màu trà, tóc búi gọn kiểu dáng thanh lịch, đường nét khuôn mặt sắc sảo, vừa nhìn đã biết là người khó tính, không dễ đối phó.

 

Nàng bực bội liếc về phía bức tường cao của biệt viện, trong lòng ngột ngạt nhưng không tiện bộc phát, đành buông lời phàn nàn, như muốn trút giận.

 

Trong viện, tiếng đàn vẫn ngân vang, âm thanh mềm mại, mang đậm chất giọng của nữ tử Giang Nam, đượm cảm xúc mơ hồ, khó nói thành lời, mang theo nỗi oán trách không thể diễn tả, thấm vào tận xương tủy.

 

Thị nữ Phương Lăng đứng bên ngoài xe ngựa, đã không chịu nổi, nhưng chủ nhân trong xe lại tỏ ra dửng dưng.

 

Thôi Văn Hi ngồi ngay ngắn trong xe, lặng lẽ lắng nghe khúc ca buồn từ bên trong khuê phòng.

 

Bình đàn* kể về một nữ tử nơi khuê các, chờ đợi phu quân quay về, xa cách đã lâu, nỗi tương tư bị đè nén.

 

(*) Bình đàn: Một loại của Khúc Nghệ, thịnh hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, có nói có hát, do lời bình và đàn từ kết hợp mà thành.

 

Tiếng đàn tỳ bà như than khóc, từng nốt nhạc lột tả nỗi lòng da diết của người con gái, như đưa vào lòng người bao cảm xúc day dứt, ngọt ngào và đau thương.

 

Thôi Văn Hi đã lâu không nghe Bình đàn, hôm nay bất ngờ gặp được một khúc, lại thấy trong lòng xúc động.

 

Nàng ngồi đoan trang, không xê dịch, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, ngay cả chiếc hoa tai cũng không vì động tác mà đung đưa.

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, Thôi Văn Hi mới khẽ cất tiếng: “Hồi phủ đi.”

 

Phương Lăng ngạc nhiên, hỏi: “Nương tử cứ thế mà về sao?”

 

Thôi Văn Hi không đáp lại.

 

Phương Lăng đành miễn cưỡng tuân lệnh, nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn vào trong biệt viện trước khi ra lệnh cho phu xe quay về.

 

Trên đường, Phương Lăng rốt cuộc không kìm được, tiến đến bên cửa sổ xe ngựa, nhỏ giọng nói: “Nương tử vì sao không vào gặp thử nữ nhân quê mùa kia, dạy cho ả một bài học?”

 

Thôi Văn Hi trong xe ngựa chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi tay mình.

 

Đôi bàn tay mềm mại không vướng bùn đất, ngón tay trắng muốt như hành, đeo chiếc nhẫn hồng ngọc tinh xảo, được chăm sóc kỹ lưỡng.

 

Nàng chăm chú ngắm nhìn sắc nhạt của móng tay mình, bỗng cảm thấy viên đá quý kia trở nên nhạt nhòa, bèn nói: “Trở về nhớ nhuộm móng tay cho ta, chọn màu đỏ đậm.”

 

Phương Lăng: “???”

 

Thôi Văn Hi ung dung chỉnh lại trâm cài trên búi tóc, rồi tiếp: “Về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

 

Phương Lăng không dám nói thêm gì.

 



Nàng biết nương tử mình vốn cẩn thận, nhưng Khánh Vương đã đưa nữ nhân kia, đang mang thai, từ Ngụy Châu về ở biệt viện. Là chủ mẫu, vậy mà nương tử lại bình thản đến kỳ lạ, không ầm ĩ, không gây chuyện, khiến người ta không sao hiểu nổi.

 

“Nương tử…”

 

“Chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

 

Phương Lăng chỉ còn cách im lặng.

 

Trong xe ngựa, Thôi Văn Hi dường như cảm thấy chút mệt mỏi, thả lỏng lưng đã giữ thẳng hồi lâu, dựa vào thành xe, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

 

Khúc Bình đàn vừa rồi thực sự chạm vào lòng nàng.


 

Rốt cuộc, nàng tự cười mình là kẻ ngây thơ, bởi giữa xã hội phong kiến này, làm sao có thể tìm được một mối tình trọn vẹn suốt đời?

 

Bảy năm bên Khánh Vương, nàng từng rất vui vẻ, bởi nàng tin rằng phu quân mình là người trọng tình nghĩa, yêu thương và thấu hiểu cho khó khăn của một nữ tử.

 

Nàng đã nghĩ đời này sẽ êm đềm, vì nàng vốn đã là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công, cuộc sống đủ đầy, lại gặp được Khánh Vương ngỏ lời cầu hôn, còn thề trước mặt song thân nàng rằng chỉ lấy một người duy nhất suốt đời.

 

Lời thề ấy vẫn còn được giữ cẩn thận trong tay mẹ nàng, nét chữ viết vô cùng gọn gàng, từng câu chữ đều chứa đựng sự chân thành.

 

Lúc ấy, khiến không ít các nữ tử danh giá trong kinh thành phải ghen tị.

 

Cuộc hôn nhân này, cha mẹ nàng hài lòng, nàng cũng rất hài lòng.

 

Nhưng trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết, trời cao như đang trêu đùa, kết hôn bảy năm nhưng không có con nối dõi.

 

Với một nữ tử, điều này là tội lỗi lớn nhất, đặc biệt trong xã hội đặt nặng sự nối dõi tông đường.

 

Nàng không thể có con, gia đình đã tìm đủ thầy thuốc và phương thuốc, nhưng mọi thứ đều vô ích.

 

Bảy năm không sinh con là nỗi thất bại lớn nhất của nàng. Và nay, Khánh Vương đã đưa từ Ngụy Châu về một nữ tử đang mang thai, an bài trong biệt viện.

 

Ban đầu, nàng không hiểu rõ sự tình, chỉ đến khi thị nữ Phương Lăng dò hỏi được tin tức từ nơi khác, nàng mới hay biết.

 

Nàng vốn có chút tò mò muốn biết nữ tử kia là ai, nên đã đến biệt viện xem thử.

 

Nhưng chưa kịp bước qua cửa, lòng nàng đã nguội lạnh, và cảm giác hứng thú cũng dần tan biến.

 

Xem một chút thì sao?

 

Làm lớn chuyện thì có ý nghĩa gì?

 

Ngoài việc khiến người ta chế giễu, nàng còn có thể thu được điều gì?

 


Thật sự cảm thấy khó chịu.

 

Thôi Văn Hi chán nản ngắm nghía những dây ngọc nhiều màu bên hông, vòng đi vòng lại, tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua.

 

Những sợi lụa bóng bẩy ấy như những gông xiềng trói buộc nàng, tuy nhìn bên ngoài xinh đẹp, khiến người ta yêu thích, nhưng lại siết chặt quanh người nàng, không cho phép nàng thoát ra.

 

Bên ngoài, Phương Lăng lo lắng nàng sẽ buồn phiền, nhẹ nhàng khuyên: “Nương tử đừng vì chuyện này mà tổn hại thân mình.”

 

Nghe thấy vậy, Thôi Văn Hi chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại im lặng.

 

Phương Lăng muốn nói thêm nhưng không biết nên mở lời thế nào.



 

Vì đã hầu hạ Thôi Văn Hi nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu tính cách của nàng, vui buồn ít khi thể hiện ra ngoài, thường cất giấu trong lòng. Hành động lần này của Khánh Vương, chắc chắn đã chạm đến nỗi lòng nàng.

 

Xe ngựa đến phủ Khánh Vương, phu xe nhẹ nhàng hạ ghế.

 

Phương Lăng vén rèm, đưa tay nâng chủ tử xuống xe.

 

Thôi Văn Hi từ từ bước xuống, vẫn giữ tư thế uyển chuyển, lưng thẳng tắp, đi lại với dáng vẻ chậm rãi, chiếc trâm nhỏ trên đầu đung đưa theo nhịp đi, bên hông là ngọc bội, cả người toát lên khí chất cao quý của một tiểu thư danh giá.

 

Người hầu đứng xung quanh kính cẩn hành lễ.

 

Họ chưa từng thấy chủ mẫu của mình có bất cứ dáng vẻ chật vật nào, mà giờ đây, mọi người đều thầm hiểu, nữ tử này dường như không có một chút thương tổn hay nỗi buồn nào.

 

Nàng như thể mãi mãi vẫn giữ dáng vẻ ấy, bất kể gặp phải chuyện gì lớn lao, đầu luôn ngẩng cao, lưng luôn thẳng tắp, không kiêu ngạo, không nịnh hót, trong cốt cách luôn mang theo ý chí ‘thà gãy còn hơn uốn’.

 

Trên con đường dẫn đến Dao Quang Viên, những người hầu đều cung kính chào nàng.

 

Thôi Văn Hi và Phương Lăng thường xuyên tiếp xúc, nhìn qua thì Thôi Văn Hi có vẻ ôn hòa, nhưng không ai thấy được sự phẫn nộ ẩn chứa bên trong.

 

Nàng nhớ rõ chiếc nhẫn hồng bảo thạch trên tay và bộ móng tay kia có màu sắc không hợp nhau. Nàng đã chỉ thị cho Phương Lăng chờ một chút để nhuộm móng, chọn màu đỏ đậm.

 

Phương Lăng thì cảm thấy khá bất đắc dĩ.

 

Trở về Dao Quang viên, tỳ nữ mang thau đồng để Thôi Văn Hi rửa tay. Nàng tháo chiếc nhẫn đá quý và đưa cho Phương Lăng để bỏ vào chiếc hộp gỗ tinh xảo, sau đó cẩn thận rửa sạch tay.

 

Một chiếc khăn mềm mại được đưa tới, nàng nhận lấy và nhẹ nhàng lau sạch nước trên tay.

 

Tỳ nữ đưa hương cao, nhẹ nhàng bôi lên ngón tay nàng, cẩn thận xoa đều.

 

Hương cao dễ chịu làm mềm mịn làn da, Thôi Văn Hi hài lòng ngắm nhìn bàn tay trắng nõn của mình.

 

Cùng lúc đó, Phương Lăng tiến lại hỏi: “Nương tử có muốn đổi sang bộ quần áo khác không?”

 

Thôi Văn Hi đáp: “Có, chọn màu hồng cánh sen.”

 

Nàng đặc biệt thích màu hồng cánh sen, điều này Phương Lăng rất rõ.

 

Tỳ nữ hầu hạ nàng vào phòng thay đồ.

 

Phương Lăng đã chọn cho nàng một chiếc váy hồng cánh sen và áo khoác màu đinh hương, tay áo có hoa văn tinh xảo. Nàng còn đeo một chuỗi mã não châu quanh cổ, cả người toát lên vẻ kiều diễm thanh nhã.

 

Thôi Văn Hi đứng trước gương đánh giá bản thân.

 

Nàng có vóc dáng cao gầy, làn da trắng, mặc chiếc váy hồng cánh sen trông thật dịu dàng, nhưng kiểu tóc lại không tương xứng.

 

Nàng nghĩ, cần phải thay đổi kiểu tóc.

 

Vì thế, tỳ nữ đã tháo bỏ hoa thoa và bộ diêu, thay vào đó là búi tóc ngã ngựa phù hợp với trang phục, trên búi tóc cài một đóa cúc non nhỏ xinh.

 

Sự kết hợp này đã làm nàng trở nên thanh nhã và quyến rũ hơn, Thôi Văn Hi rất hài lòng.

 

Phương Lăng nhiều lần muốn nói điều gì, nhưng lại kiềm chế không dám làm hỏng tâm trạng của chủ mẫu.

 

Ánh nắng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào, Thôi Văn Hi thong thả đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.