Nhị Công Tử Đến Rồi

Chương 13: 13: Cơn Mưa Đầu Mùa Tí Tách Rơi




Sáng tinh mơ Đại Vu Qua trong cơn đau đầu mà thức dậy.

Quả nhiên uống rượu hại thân a

Y đang rửa mặt Đại Lục Di đã tung cửa đi vào.

"Mới sáng sớm tỷ tìm ta làm gì?"

Chiếc khăn mặt vừa thả xuống bên má trái đã ăn ngay cái bạt tay. Đại Lục Di không trả lời mà tát y thêm cái nữa , lần này cánh tay nàng đã bị Đại Vu Qua chặn lại giữa không trung.

"Đừng tưởng ta không dám đánh tỷ"

"Ngươi có quyền gì mà ăn nói với ta như vậy, nói xem đêm qua ngươi ở đâu?"

Một loạt hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu.

"Tỷ hỏi làm gì?"

"Ta hỏi làm gì sao" Đại Lục Di sửa lại tay áo ngồi xuống ghế. "Phụ thân kêu ngươi đến đây bảo vệ ta, nói khó nghe hơn thì là đi theo làm con chó của ta"

Sắc mặt Đại Lục Di lúc này quả thật rất khó coi. "Đêm qua chẳng những ta tìm ngươi không thấy đâu mà ngươi còn thong thả uống rượu đến say khướt mới thôi, không biết phụ thân biết được chuyện này thì sẽ như thế nào đây"

Ừ thì y cũng có chút chột dạ.

"Tỷ cũng đâu có mất miếng thịt nào vả lại... tỷ nghĩ rằng ta sẽ sợ ông ta sao?"

"Vậy thì thử xem"

Đại Lục Di vừa cười vừa ra khỏi phòng.

Cũng lâu rồi Đại Vu Qua không thấy bộ dạng này của Đại Lục Di. Vì cái gì mà hôm nay tỷ ấy lại như thế, thật khó hiểu.

Sau này phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được, không nên uống rượu nữa, à không là không nên uống nhiều rượu nữa.

____

Cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi, áng mây đen che khuất cả bầu trời, giữa trưa mà cứ ngỡ hoàng hôn dần buông không chứ.

Trời vừa tạnh mưa Đại Vu Qua rảo bước quanh đám hoa muôn sắc sau vườn thì bắt gặp nô tì bên cạnh Đại Lục Di đang lén la lén lút làm gì đó.

"Ngươi ở đây làm gì?"



Nô tì kia giật mình giấu hai tay phía sau lưng.

"Nhị công tử, nô tì... nô tì không có làm gì"

"Đưa ta"

Mà nô tì kia vừa sợ hãi lại vừa cố ý buông vật sau lưng ra, bồ câu trắng tung cánh bay lên thì bị Đại Vu Qua phi đến bắt lại, quay đầu đã thấy nô tì kia chạy vội về phòng của Đại Lục Di.

Y nhìn bồ câu trong tay, nhìn trước nhìn sau cũng chẳng thấy gì khác thường, cơ mà con chim đáng yêu như vậy nấu lên ăn sẽ rất ngon nha. Y vuốt ve cái đầu nhỏ của nó một hồi. "Xem như gặp ta ngươi may mắn, mau đi đi" Y nhìn nó bay lượn trên không trung mà có chút ganh tị.

Ha

Ta còn không bằng nó.

Kênh Siêu cùng Tự Giải Ngâu định ra bờ biển xem xét một chút, mưa to thế này mực nước biển dâng cao, không biết nhóm thuộc hạ của hắn có đánh bắt được gì không, trùng hợp lại vô tình nhìn thấy Đại Vu Qua thả bồ câu đi.

"Không ngờ gián điệp lại là nhị công tử"

Tự Giải Ngâu nghe Kênh Siêu nói nhưng không trả lời, như không hề để ý mà tiếp tục đi.

Vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, vừa rồi cũng chính mắt hắn nhìn thấy mà, cớ sao hắn vẫn có chút không tin.

"Này, tiếp theo huynh định như thế nào"

Hắn muốn lãng tránh chuyện này, hắn cũng không biết tại sao lại thế.

"Bên Kiên Cẩn có tin tức gì không?"

"Nói đến tên này thật tức chết mà, mới đi có mấy ngày mà tiêu của ta không ít tiền đâu, huynh có biết dùng để làm gì không?. Kiên Cẩn dùng nó để mua son phấn đấy. Huynh nói xem một tên đàn ông đi mua son phấn làm gì chứ, hại ta ..."

Tự Giải Ngâu thật hết cách với vị tổng quản kiêm luôn đệ đệ thân thiết này, cứ mỗi lần nhắc đến tiền là gã lại chưng lên cái bộ mặt như ai cướp giật gia sản của gã vậy.

Kênh Siêu luyên tha luyên thuyên hết cả đường đi, mà phút chốc gã lại cảm thấy mình bỏ lỡ thứ gì đó nhưng vẫn nghĩ không ra.

Dường như sau cơn mưa mặt biển yên ắng hơn hẳn.

____

"Đúng là vô dụng mà"



"Nô tì không ngờ lại gặp nhị công tử ở đó, nhưng mà đại tiểu thư nô tì còn chưa kịp buộc thư vào chân nó, có lẽ... có lẽ nhị công tử sẽ không phát hiện đâu, người nhìn này"

Đại Lục Di nhận lại mảnh giấy nhỏ được gọi là thư kia. Đạp người trên đất một cái.

"Đánh cho ta"

Nô tì bị đánh vào hai bàn tay đến rướm máu vẫn cắn chặt răng không hé môi nữa lời vì ả biết nếu không chịu đau ít thì phải chịu cơn đau nhiều hơn nữa. Bên ngoài đại tiểu thư là người hiền đức, dịu dàng không thể vì bị đánh mấy cái mà ả dám phá hỏng hư danh này của đại tiểu thư được.

Thể diện của chủ nhân mới đáng quý còn thân xác chúng nô tì như ả thì có là gì.

Đại Lục Di ra khỏi phòng hướng đến Đại Vu Qua mà nói.

"Ngươi, vào rừng bắt cho ta hai con thỏ"

Thấy Đại Vu Qua không nói gì cứ thế y đi thẳng về phòng, Đại Lục Di quát lên.

"Ngươi không nghe ta nói gì sao"

"Đại Vu Qua ngươi chán sống rồi đúng không?"

Đại Vu Qua trở ra với trường cung trong tay và túi mũi tên đỏ sẫm trên lưng. Y thật sự lười vô cùng lười phải ngày ngày động khẩu phân cao thấp với người tỷ tỷ này. Ra ngoài săn thú xem như là mong muốn hiện tại của y đi.

Đại Lục Di nhìn y ung dung đi vào rừng mà cơn giận sôi trào, không có chỗ nào để phát tiết.

"Đại tiểu thư vì sao lại tức giận như thế?"

Giọng nói kia làm nàng giật mình, ngay sau đó nàng điều chỉnh khuôn mặt một chút ánh mắt buồn bã quay đầu lại nói với Tự Giải Ngâu.

"Muội không có tức giận, chỉ là người đệ đệ này của muội quá lỗ mãng, muội chỉ muốn nói chuyện với đệ ấy đôi câu, mà y thì không hề quan tâm đến muội. Huynh cố ý đến tìm muội hả"

Đây là trước cửa phòng của Đại Vu Qua, không cần đoán cũng biết Tự Giải Ngâu đến tìm tên tiểu tử chết tiệt kia.

Tự Giải Ngâu đúng là đến tìm Đại Vu Qua, muốn hỏi y về chuyện hắn đã thấy lúc trưa vì hắn nghĩ có thể là có gì đó hiểu lầm trong chuyện này. Mắt hắn luôn dõi theo hình bóng đang khuất dần sau khu rừng.

"Ừm ta tìm muội"

"Vậy chúng ta đến hồ sen trò chuyện nha"

Nói rồi Đại Lục Di tỏ ra thân thiết mà kéo lấy cánh tay Tự Giải Ngâu.

"Đi nào, muội sai người lấy thêm trà được không?"