Sáng cuối tuần, Dịch Cẩn Đình đưa Cố An Hi đến lễ đính hôn của Lâm Tiêu.
“Không ngờ Lâm Tiêu lại chấp nhận kết hôn với một cô gái xem mắt.” - Dịch Cẩn Đình cười cười lái xe đưa Cố An Hi đến nhà hàng.
Cố An Hi trong lòng thở dài, chuyện của Du Uyển cô ấy muốn giữ bí mật, nhưng nghĩ đến trong lòng vẫn không an.
“Đàn ông có thể dễ dàng thay đổi sao?” - Cố An Hi bất chợt hỏi.
Dịch Cẩn Đình không đồng ý: “Không có, anh chưa bao giờ thay đổi.” - sau đó lại thở dài: “Thật ra Lâm Tiêu cũng không phải là thay đổi, cậu ấy có điều khó xử riêng.”
Cố An Hi đang định nói gì đó, điện thoại cô vang lên. Nhìn ID người gọi tới, liền nhận cuộc gọi.
“Du Uyển?”
Bên kia, giọng nói Du Uyển có chút ngập ngừng: “Cậu đang ở đâu?”
Cố An Hi liếc nhìn Dịch Cẩn Dình liền nói: “Tớ đang đi cùng nhị ca.”
Du Uyển hít một hơi: “Cậu có thời gian không? Tớ đang ở bệnh viện, có chút lo lắng…cậu có thể đến đây với tớ không?”
Du Uyển nhìn vào phòng phẩu thuật, bạn của cô hẹn phẫu thuật vào ngày hôm nay. Cô đã quyết tâm phẩu thuật nhưng khi đến nơi này lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Dù sao, khi phẩu thuật có ai đó bên ngoài sẽ an tâm và bớt tủi thân hơn.
“Được, cậu đang ở bệnh viện nào? Tớ sẽ đến ngay.” - Cố An Hi khẩn trương nói: “Đợi tớ.”
Du Uyển nắm chặt phiếu phẩu thuật: “Tớ đang ở bệnh viện An Sinh.”
Cố An Hi gật đầu, sau đó quay sang nói với Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca, Du Uyển đang ở trong bệnh viện, em phải đến đó ngay. Anh cứ đến lễ đính hôn đi, em sẽ đến sau.”
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Cô ấy làm sao?”
Cố An Hi mím môi: “Cô ấy có chút việc ở bệnh viện, anh dừng ở bên kia, em đi taxi đến bệnh.”
Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Anh đưa em đến bệnh viện trước.”
Cố An Hi cũng không từ chối, chỉ là đến cổng bệnh viện, Cố An Hi nói Du Uyển không ổn nên chỉ muốn cô, Dịch Cẩn Đình xuất hiện không phù hợp.
Nhìn thấy bóng lưng của Cố An Hi đi vào bên trong, Dịch Cẩn Đình liền gọi cho giám đốc bệnh viện muốn biết Du Uyển rốt cuộc là bị cái gì?
Bệnh viện An Sinh là sản nghiệp của Dịch gia, muốn biết tất nhiên không hề khó khăn.
Dịch Cẩn Đình lái xe đến lễ đính hôn, không bao lâu đã nhận được thông tin Du Uyển chuẩn bị làm phẫu thuật sinh non.
Dịch Cẩn Đình nhíu mày, ngay lập tức cho xe dừng lại ở bên đường. Anh biết Du Uyển từ bé, cô ấy và An Hi lớn lên cùng nhau, miệng lưỡi có chút cay độc nhưng là con nhà gia giáo.
Lại nói gần đây Lâm Tiêu đeo bám không rời… có khi nào?
Dịch Cẩn Đình vốn là người không thích xen vào chuyện người khác, nhưng Lâm Tiêu là bạn thân của anh, nói một chút đễ nhỡ hối hận sau này.
Lúc này, Lâm Tiêu mặc trang phục màu trắng, giống như bạch mã hoàng tử, rõ ràng là ngày đính hôn nhưng gương mặt tỏ rõ chán nản, ngồi trong phòng trên tay cầm một ly rượu đỏ.
Nếu có thể uống đến say chết cũng chết quách đi cho xong.
Hắn nói với Du Uyển rằng hắn sắp kết hôn, cô vậy mà không có chút cảm xúc nào. Kể từ ngày đó, cũng không tìm hắn, cũng không liên lạc.
Rõ ràng, lòng Du Uyển không hề có hắn. Bất cứ nữ nhân nào lại nguyện ý nhìn thấy người mình yêu đi lấy vợ?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Tiêu không có ý định nghe, nhưng tiếng chuông quá ồn, làm phiền tâm tình của hắn. Hắn cầm điện thoại lên, nhìn vào id người gọi, chán nản nghe máy.
“Cậu đến rồi à?” - Lâm Tiêu chán nản nói.
Dịch Cẩn Đình khinh bỉ đáp: “Hôm nay cậu đính hôn, sao giọng chán nản vậy?”
Lâm Tiêu bị vạch trần cũng không giận: “Ngày cậu kết hôn, cậu cũng không có hào hứng.”
Ngày đó Dịch Cẩn Đình không phải dùng gương mặt xấu xí tìm hắn uống rượu cả đêm sao.
Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Nhưng tôi không hối hận… còn cậu… tôi tin cậu sẽ hối hận.”
Lâm Tiêu cười cười: “Mẹ kiếp, tôi hối hận thì có ý nghĩa gì, hối hận thì Du Uyển cũng không thích tôi. Không phải cô ấy, ai mà chẳng được, đúng không?”
“Nhắc đến Du Uyển, hôm nay An Hi nhà tôi đang ở bệnh viện với cô ta.” - Dịch Cẩn Đình nheo mắt nói.
Lâm Tiêu cũng không có phản ứng, giống như đã thật sự từ bỏ. Hắn đã đi tới bước này, hắn không có quay đầu được nữa.
Dịch Cẩn Đình không nghe bên kia lên tiếng, trong lòng liền khinh bỉ: “Nghe nói là đi làm phẩu thuật sinh non.”
Lâm Tiêu nghe xong, ngồi dựng dậy, hai mắt nheo lại, như không tin vào tai mình: “Cậu nói gì, sinh non?”
“Ừ, vì tôi xem cậu là bạn bè nên tôi báo cho cậu một câu, tôi không muốn nhìn cậu phải sống trong hối hận.”
Lâm Tiêu nhớ đến lần đó cùng Du Uyển, chính là lần đầu của cô, lúc đó quá gấp nên hắn không dùng biện pháp an toàn.
Sau đó hai người cải nhau, cô không tiếc lời chế giễu hắn khi hắn muốn qua lại với cô, khiến hắn vừa tức giận vừa thất vọng.
Sau đó hắn vẫn dõi theo cô, cô cũng không qua lại với bất cứ nam nhân vào, vậy nên đáp án đứa bé kia chính là do đêm đầu tiên đó.
Nhưng… cô ấy vậy mà không thèm nói với hắn, không thèm hắn nhận trách nhiệm. Thà phẩu thuật sinh non cũng không muốn ở bên hắn.
Lâm Tiêu chỉ cười khổ, bàn tay siết chặt ly rượu: “Thì sao? Tôi sắp kết hôn… cô ấy làm vậy là tốt cho cả hai.”
“Lâm Tiêu.” - Dịch Cẩn Đình không vui.
“Được rồi, sắp đến giờ rồi… cậu nhanh đến đi, tôi phải chuẩn bị một chút.” - Lâm Tiêu nói xong liền cúp máy.
Phẩu thuật sinh non?
Du Uyển, cô ấy cũng quá tàn nhẫn rồi.
Dịch Cẩn Đình nhìn màn hình đã tắt đi, chỉ lắc đầu, anh đã tận lực, mọi người đều đã lớn, phải chịu trách nhiệm với quyết định ngu ngốc của mình.
Bệnh viện An Sinh.
Cố An Hi đến nơi đã nhìn thấy Du Uyển đang ngồi ở bên ngoài phòng phẩu thuật, gương mặt tái đi, toàn thân run rẩy, hai tay cầm tờ giấy phẫu thuật siết chặt.
“Tiểu Uyển.” - Cố An Hi ngồi xuống bên cạnh.
“An Hi.” - Du Uyển đưa mắt ửng đỏ nhìn Cố An Hi: “Tớ… có chút sợ.”
Cố An Hi thật ra không muốn Du Uyển chọn bước đường này. Cô thấp giọng: “Uyển, nếu cậu không muốn, chúng ta hãy tìm Lâm Tiêu ca, có được không?”
Du Uyển lắc đầu: “Không được, hôm nay là ngày hắn đính hôn, tớ không muốn hắn vì đứa bé này mà ảnh hưởng đến tâm trạng kết hôn.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô không khỏi chua xót. Ngày ba đứa bé này đính hôn, cũng là ngày cô bỏ đi nó.
Nhưng không như vậy thì phải làm sao đây?
“Du Uyển, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Con cái đến bên chúng ta chính là do duyên số, nó cũng đã ngoan ngoãn ở trong bụng cậu bao nhiêu lâu, hay là chúng ta nghĩ cách khác.”
Du Uyển có chút động tâm, Lâm Tiêu đã kết hôn, cô cũng không thể không chồng mà có con làm xấu mặt Du gia, nhưng tự hỏi bản thân, cô thật không muốn bỏ.
Cô đi làm từ thiện, giúp đỡ bao nhiêu đứa trẻ bệnh tật, đói nghèo trên thế giới… vì cái gì không xót thương cho con của chính mình.
Nhưng mà… liệu sinh ra, có thật sự tốt không?
“An Hi.” - Du Uyển cúi thấp đầu, hai mắt rơi xuống hai hàng nước từ khóe mắt.
Cố An Hi ôm Du Uyển vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Uyển, cho dù cậu quyết định thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.”
Du Uyển gật đầu, khóc một trận lớn.
“Du Uyển, cậu đổi ý rồi phải không?” - Cô bạn bác sĩ đi ra, nhìn thấy Du Uyển liền hỏi.
Du Uyển đưa mắt nhìn bạn mình, gật đầu: “Diệp Tranh, cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình thời gian qua… nhưng mình đổi ý, mình không muốn bỏ con nữa.”
Diệp Tranh cười cười: “Thật ra mình không có công tác gì cả, mình vẫn ở Hải Sơn… nhưng mình muốn cậu có chút thời gian suy nghĩ thêm. Cuối cùng, đã thành công.”
Du Uyển và Cố An Hi tạm biệt bác sĩ Diệp, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, Du Uyên nhìn về phía cánh cửa sổ, ngắm nhìn Hải Sơn một chút… cô quay về phía Cố An Hi nói: “An Hi, tớ nghĩ tới sẽ đi Nam phi, bên đó tớ có nhiều người quen, họ rất tốt bụng… tớ sẽ sinh con ở bên đó, nếu ba mẹ tớ nhất quyết không chấp nhận, tớ sẽ tự mình nuôi con.”
Cố An Hi cũng đã từng đến đó một thời gian, có chút lo lắng: “Nơi đó điều kiện có chút không tốt.”
Du Uyển lắc đầu: “Không sao, mọi người đều sống được, tớ sẽ sống được.”
Cố An Hi cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Vậy khi nào cậu đi.”
Du Uyển liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi cười: “Trong hôm nay.”
“Gấp như vậy?” - Cố An Hi sững sờ.
Du Uyển cảm thấy nên đi ngay lập tức. Lâm Tiêu đã kết hôn, cô và đứa trẻ của hắn nên biến mất càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Chiếc xe taxi nhanh chóng lái về Du gia, sau đó lại đến sân bay quốc tế Hải Sơn
Du Uyển gọi cho ba mẹ đang công tắc ở nước M, báo cô lại đi tham gia tình nguyện viên.
Ba mẹ không cho cũng không thể làm gì, bọn họ quá bận rộn…
Cố An Hi nhìn Du Uyển cầm vé máy bay vừa lấy được trên tay, trong lòng cảm thấy có chút mơ hồ… cái này có hơi bốc đồng thì phải.
“An Hi, đừng nói với Lâm Tiêu về tung tích của tớ.”
Cố An Hi gật đầu: “Tớ hứa.”
Du Uyển ngồi ở phòng chờ, Cố An Hi đi toilet thì Dịch Cẩn Đình gọi đến.
“An Hi, em và Du Uyển đang ở đâu?” - Dịch Cẩn Đình giọng nói có chút gấp gáp.
Cố An Hi không đáp mà hỏi lại: “Nhị ca, anh không tham gia lễ đính hôn của Lâm Tiêu ca sao?”
Dịch Cẩn Đình có chút vội nhưng vẫn bình tĩnh: “An Hi, em đang ở đâu?”
Cố An Hi: “Hiện tại em không ở bệnh viện nữa, em đang tiễn Du Uyển ở sân bay.”
Hai mắt Dịch Cẩn Đình híp lại, nhìn Lâm Tiêu sắc mặt xấu xí đứng bên cạnh: “Cô ấy đi đâu?”
Cố An Hi mím môi ngập ngừng không đáp.
Dịch Cẩn Đình thở dài: “Anh không hỏi nữa, vậy anh đến sân bay đón em.”.
Cố An Hi không nghĩ gì liền nói: “Chuyến bay lúc 12h30, em muốn ở bên Du Uyển đến khi cô ấy lên máy bay, nên hãy đón em sau 12h30 nhé.”
Lúc này, hai người đàn ông đang ở khoa sản bệnh viện An Sinh, hỏi ra mới biết Du Uyển không làm phẩu thuật mà đã cùng Cố An Hi rời đi.
Lâm Tiêu liếc nhìn đồng hồ, gọi vô số cuộc cho Du Uyển nhưng bên kia đã tắt máy.
Hắn hối hận, vì sao lại ngu ngốc bày ra cái trò đính hôn, người hắn yêu rõ ràng là Du Uyển, người không buông được rõ ràng là hắn.
Dịch lão nhị nói với hắn: “Kết hôn với một người nhưng tình cảm đặt cho người khác chẳng khác gì cặn bả. Một lúc làm khổ hai nữ nhân chỉ vì sự ngu dốt của bản thân, chính là không đáng mặt đàn ông.”
Đến lúc Dịch Cẩn Đình lái xe đưa Lâm Tiêu đến sân bay, Du Uyển đã đi vào lối đi vào.
Lâm Tiêu chạy vào bên trong, nhìn thấy Cố An Hi liền lao đến nắm lấy hai cổ tay cô hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Cố An Hi kinh ngạc khi Lâm Tiêu có mặt ở đây, không phải hôm nay anh ta đính hôn: “Lâm Tiêu ca…”
“Buông cô ấy ra.” - Dịch Cẩn Đình vội kéo Cố An Hi về phía mình bảo hộ.
“An Hi, nói cho tôi biết… Du Uyển đâu rồi.” - Lâm Tiêu khổ sở nói.
Cố An Hi lúc này đã nhận ra, đưa mắt liếc nhìn Dịch Cẩn Đình, xem ra việc Du Uyển mang thai, Lâm Tiêu đã biết.
“Anh hỏi cậu ấy làm gì? Không phải hôm nay anh đính hôn sao? Du Uyển và anh có quan hệ gì, sao tôi phải nói cho anh biết tung tích của cậu ấy.” - Cố An Hi đáp.
“An Hi, em đừng có giả ngốc nữa. Du Uyển đang mang thai con của tôi, vậy tôi có quyền biết tung tích của vợ con tôi không? Hôm nay lễ đính hôn cũng đã hủy bỏ rồi.” - Lâm Tiêu gấp gáp nói: “An Hi, em nói tôi biết đi, cô ấy đi đâu?”
Cố An Hi mím mối không đáp, cô đã đáp ứng với Du Uyển.
Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Cô ấy không nói cậu không biết tự suy nghĩ à? Chuyến bay 12h30 hôm nay, cậu yêu đương đến mức lú lẫn à?”
Lâm Tiêu hai mắt sáng bừng, nhanh chóng đi tra cứu lại, nhìn thấy chuyến đi Nam phi. Hắn bật cười, cô ấy thật ngốc, muốn trốn hắn, lại chọn cái nơi dễ đoán như vậy… là cô ấy muốn hắn đến tìm về có phải không?
Dịch Cẩn Đình lái xe đưa Cố An Hi quay về nhà, trên xe Cố An Hi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi, vì dù sao cô đã không giữ được bí mật cho bạn thân.
Dịch Cẩn Đình đưa tay nhéo mũi cô một cái: “Đừng lo, Du Uyển sẽ không giận em đâu.”
Cố An Hi trừng mắt nhìn anh: “Anh biết em đang nghĩ gì sao?”
Cô nghĩ cái gì đều được ghi trên mặt sao?
“Em biết lý do vì sao Du Uyển chọn Nam Phi thay vì nơi khác không?” - Dịch Cẩn Đình hơi cười hỏi. Truyện Dị Giới
Cố An Hi đáp: “Cô ấy nói ở đó quen thuộc.”
Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Ngốc, vì cô ấy biết Lâm Tiêu sẽ đi tìm cô ấy, sợ đến nơi khó quá hắn ta tìm không ra. Bọn họ yêu nhau chơi trốn tìm liên quan gì đến chúng ta, em không cần phải tự trách.”
Cố An Hi có chút ngờ vực nhìn Dịch Cẩn Đình: “Thật sự?”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Không thể sai.”
Khi Cố An Hi rời đi, Dịch Cẩn Đình suy đến mức độ nào, Du Uyển đều thấy… tìm không ra Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình như chết mòn từng ngày.
Hừ… nếu Du Uyển không thích Lâm Tiêu… sao lại sợ Lâm Tiêu rơi vào tình cảnh đó mà bỏ đi để lại quá nhiều dấu vết cho Lâm Tiêu tìm được.
Nhớ lại… lần đó Cố An Hi rời đi… nữ nhân tàn nhẫn này… không để cho anh chút manh mối.
Cố An Hi cảm thấy Dịch Cẩn Đình nhìn cô có chút đen mặt, cô liền biết anh đang nghĩ đến cái gì, liền mỉm cười ngọt ngào.
“Ông xã à, bảo bối của chúng ta thèm ăn bánh bao…” - Cố An Hi kéo tay Dịch Cẩn Đình đặt lên bụng mình: “Bảo bối, nói với baba con, đàn ông không được so đo hẹp hòi đi con.”
Dịch Cẩn Đình: “…”