“Cô là ai?” .
Trình Ti Tư sửng sốt, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào mìnhđã từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước bức tường thủy tinh. Namsinh vốn đang làm việc với máy vi tính, nghi hoặc nhìn cô.
“A, là em nha.”
Trình Ti Tư nháy mắt mấy cái, nhìn nam sinh xa lạ này, nhưng không hề có chút ký ức nào.
“Không nhớ rõ rồi?” Nam sinh nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lạigiảo hoạt thoáng nhìn vào bên trong bức tường thủy tinh, “một cái tátcủa em lúc đó, thật đúng là đánh đến chấn động lòng người a.”
“A.” Trình Ti Tư mở to mắt, “Anh là vị giám kháo kia.”
Không nghĩ tới anh chính là vị giám khảo nở nụ cười thân thiện hòanhã trong cuộc thi tài năng, Trình Ti Tư có chút kinh ngạc, vẫn luôn cócảm tình tốt với sự gần gũi của anh hồi đó, lập tức khom lưng, lễ độcung kính.
“Xin chào thầy.”
“Thầy? Nhìn anh rất già sao? Không cần cẩn thận như vậy, anh và họctrưởng Khâu Tân của em cùng khóa, gọi anh ta là Đổng Vận Bạch là được.”
“Đổng Vận Bạch?” Trình Ti Tư có chút ấn tượng với cái tên này. “Anhchính là Đồng Vần Bạch – đài trưởng đài truyền thanh của trường, cònchưa tốt nghiệp cũng đã được đài trung ương nhận vào?”
Đổng Vần Bạch nhướng mi, chẳng nói đúng sai.
“Là nút áo gọi em tới a?”
Nút áo(*) ? Anh nói tới ai? (_).
Trình Ti Tư còn chưa trả lời, cánh cửa ngăn cách được người ta đẩy từ trong ra, Khâu Tân còn có đôi nam nữ kia từ bên trong đi ra.
(*) Nút áo: có cách phát âm là kòu·zi, chữ ‘Khâu’ trong ‘Khâu Tân’ đọc là kòu, cho nên ở đây Đổng Vần Bạch dùng từ đồng âm khác nghĩa đểgọi Khâu Tân.
“Ơ, Tiểu Bạch, bạn gái mới?” Nữ sinh kia hoạt bát nháy mắt với anh, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
“Bạn gái mới sao ~” Đổng Vần Bạch cười sâu xa, nhòm lên Khâu Tân, “còn không biết là của ai.”
Nữ sinh kia lập tức sáng mắt lên, tay khoác lên bả vai Trình Ti Tư như từ trước đến giờ vô cùng quen thuộc.
“Chào em, chị tên là Tiết Mẫn, em tên gì?”
“Trình Ti Tư.”
“Ti Tư a, vậy em là bạn gái của ai đây?”
Vẻ mặt Trình Ti Tư cứng đờ, đang nhất thời đáp không ra lời, Khâu Tân lạnh lùng một câu.
“Đi thôi.”
“A, đúng rồi. Chết đói chết đói. Ti Tư, em ăn cơm chưa? Cùng nhau?”
“Em. . . . . .” Vừa định từ chối nhã nhặn, không ngờ vừa lúc gặp phải ánh mắt Khâu Tân nhìn sang, thoáng cái lời nói muốn từ chối bị nuốtxuống, “Vừa lúc cũng đói bụng.”
Nói thật, Trình Ti Tư cảm thấy mình rất không có cốt khí, cũng khôngphải là chưa từng thấy người chơi nhạc cụ hò hét dòn ép trâu bò, ngàyngày đã xem các bậc thầy âm nhạc trong chương trình ca nhạc trên truyềnhình, nhưng vì sao cô cảm thấy mình không thể không khuất phục dưới ánh mắt của Khâu Tân đây?
Mang theo sự khinh bỉ đối với sự mờ mắt đột ngột của mình, cô cùngbọn họ đi tới một quán cơm tây trên đường dành riêng cho người đi bộ gần đây.
“Tôi muốn ăn thịt bò bít tết.” .
Tiết Mẫn chọn món đầu tiên, thậm chí đến cả thực đơn cũng không mở ra liếc mắt nhìn. Đổng Vần Bạch cùng nam sinh kia tên là Tần Dịch Bác dứtkhoát cũng không lãng phí thời gian vào thực đơn.
“Cũng thế.”
“Được, xin hỏi ba vị muốn mấy phần chín?”
“Bảy phần.”
Người phục vụ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Ti Tư và Khâu Tân ngồi ở bên kia.
“Hai vị thì sao?”
Thật ra Trình Ti Tư còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, nhưng mắt thấy cả ba bọn họ đều gọi thịt bò bít tết, cũng khép thực đơn lại.
“Tôi cũng muốn thịt bò bít tết.” Dừng một chút, nói: “Năm phần, cám ơn.”
Vừa gọi xong, Trình Ti Tư liền phát hiện Tiết Mẫn đối diện nhìn cô ngạc nhiên.
“Wow, Ti Tư, em thích ăn thịt bò còn có tia máu sao? Sẽ không cảm thấy khó nuốt trôi sao?”
Cô ấy ngạc nhiên như vậy, lại khiến Trình Ti Tư xấu hổ rồi, đỏ mặtlên, giải thích: “em cảm thấy ăn thịt bò bít tết còn có ít mùi máu tươirất có dã tính nguyên thủy.”
“Có sao? Nhưng chị chỉ biết cảm thấy máu chảy đàm đìa, ợ, thật là vừa nghĩ tới đã không còn khẩu vị.”
Tiết Mẫn nói không có ý gì khác. Nhưng Trình Ti Tư nghe vào tai lạicảm thấy bản thân mình có phải là đã tỏ ra quá quái dị rồi không, nhếchmiệng suy nghĩ xem có cần thay đổi không, không ngờ Khâu Tân ngồi bêncạnh nói chuyện …
“Tôi giống cô ấy, thăn Phi-lê (*) năm phần chín, ngoài ra thêm món thịt nguội, một bình trà thơm tuyết lê, cảm ơn.”
(*)Thăn Phi-lê (thăn nội, thăn chuột): một loại bít tết được chế biến từ phần thịt mềm nhất, ngon nhất, đắt nhất của thịt bò.
“Được, xin chờ một chút.” .
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Tiết Mẫn nhìn Khâu Tân đối diện khó hiểu.
“Anh cả Nút Áo thích ăn thịt bò bít tết từ bao giờ rồi? còn năm phần chín, anh ăn quen sao?”
Khâu Tân liếc cô ấy, hỏi một đằng đáp một nẻo: “em muốn mời khách?”
“Không không” khoát tay liên tục, vội vàng phủ nhận, “Ha ha, anh cảanh nghĩ nhiều, sao em có thể tranh hóa đơn với anh chứ.” Nói đùa sao,mấy ngày qua vì đẩy nhanh tốc độ, cả phòng làm việc đều phải ở lại làmthêm giờ, bọn họ sắp mệt chết rồi, thật vất vả hôm nay hơi có chút thành quả, làm sao có thể sẽ bỏ qua lời chủ động muốn mời khách của người nào đó được chứ.
Khâu Tân liếc xéo cô một cái, lười nhiều lời. .
Đợi một lát, đồ của bọn họ đều được đưa lên bàn. Mấy ngày nay TiếtMẫn đói thảm rồi, cũng không khách khí, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từngmiếng to, Đổng Vần Bạch và Tần Dịch Bác ngồi ở bên người cô mặc dù không ăn ngang nhiên như cô, nhưng nhìn ra được thật sự là đói bụng, cúi đầutự lo ăn của mình.
Trình Ti Tư ngủ cả ngày, bụng cũng sớm trống rỗng, cầm dao nĩa, cắtmột miếng thịt ăn, cảm giác miếng thịt mềm mềm tức khắc khiến cô cảmthấy tâm tình khoan khoái, lại cắt miếng thứ hai bỏ vào miệng. Trong lúc vô tình liếc nhìn Khâu Tân bên cạnh, Trình Ti Tư phát hiện khay thịt bò trước mặt anh thế mà lại chưa hề được động.
“Khâu học trưởng, anh không ăn sao?”
Nhìn Khâu Tân chỉ cúi đầu uống canh cho có lệ và ăn chút ít điểm tâmtặng kèm, ngược lại thịt bò bít tết bị anh đẩy sang một bên, Trình Ti Tư rất là kỳ quái.
Khâu Tân dùng khăn giấy lau tay, lười biếng bưng một chén trà tựa vào tay vịn ghế sô pha, tùy tiện đáp một tiếng.
“Ừ.”
“Không có khẩu vị?”
“Ừ.”
“Ơ, là không thích năm phần chín?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh còn gọi làm gì?”
Trình Ti Tư buồn bực. Khâu Tân nâng mí mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cô.
“Cảm nhận một chút cái gì là dã tính nguyên thủy.”
“. . . . . .” (─. ─|||) được rồi, bạn học, anh tanhg.
“Làm sao, xem vẻ mặt của em, một phần không đủ?” Khâu Tân rộng lượngđẩy phần của anh đến tầm tay cô: “đây, của tôi cũng cho em luôn.”
Anh cả, anh cho thì cho, nhưng vẻ mặt “vô cùng đau đớn” này rốt cuộc là muốn thế nào?
Trình Ti Tư nghiến răng nghiến lợi, lực cắt lấy thịt bò bít tết tănglên, tức khắc con dao nhỏ va xuống bàn vang lên tiếng “tanh”, thu hútánh mắt của ba người đối diện.
“Cái gì vậy? Ti Tư, em và thịt bò có thù hận sao? Sao lại lăng trì nó thành như thế?”
Tiết Mẫn trêu đùa một câu, Trình Ti Tư lập tức càng đỏ mặt hơn. Vùiđầu chuyên tâm ăn đồ ăn, không xen vào việc của người khác nữa, nhưngcũng bỏ qua người nào đó nhếch khóe miệng lên.