Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 82: Tháng mười hai




Tháng mười hai.

Mùa đông lạnh lẽo phủ xuống thành phố S, tuyết rơi dày đặc khiến giao thông bị ùn tắc. Nam Cung Lân mang theo bánh kem về nhà trễ hơn so với dự tính, anh thở ra một hơi đầy khói, ở bên ngoài lâu khiến cho cơ thể anh có chút tê buốt, chân mang vớ dày cũng khó chịu nổi.

Anh phủi hết bông tuyết trên người rồi mới tiến vào trong tòa nhà, trên áo khoác đã thấm đẫm nước.

Hà Nhiên đã chuẩn bị một nồi lẩu chờ anh về, khi nhìn thấy anh mặt mũi đỏ bừng mở cửa vào phòng, cô tiến lên, dùng hai tay sưởi ấm cho mặt anh.

“Em bảo là không cần mua bánh kem rồi mà, anh cũng thật là.”

“Không được, sinh nhật em mà!”

Ngày giáng sinh cũng là sinh nhật của Hà Nhiên, sinh nhật đầu tiên họ ở bên nhau mà thiếu bánh kem sao được chứ? Thay vì để vệ sĩ đi chọn, anh nhất quyết đòi đến chỗ người quen để mua bánh và nến.

Nam Cung Lân tháo khăn choàng vắt lên móc, sau đó cởi luôn áo ngoài dày nặng ra. Bởi vì lúc ra ngoài anh đội mũ nên tóc cũng không ướt, chỉ là cảm giác hơi bết hơn bình thường chút do không khí quá ẩm.

Anh đưa tay vuốt tóc vài lần, sau đó mới cầm bánh kem đặt bên cạnh cùng bạn gái vào trong.

Nam Cung Lân mở bánh ra, thuần thục cắm nến vào rồi đi tắt đèn, tiến tới hát chúc mừng sinh nhật.

Ánh nến lấp lánh chiếu lên khuôn mặt đang mỉm cười của Hà Nhiên, cô nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện. Chờ cô thổi nến xong, Nam cung Lân tiến tới mở đèn.

Thời tiết giá lạnh và tuyết rơi nhiều khiến việc ra ngoài hơi khó khăn, Hà Nhiên cũng không tiện tổ chức sinh nhật nên ở nhà cùng bạn trai vừa đón giáng sinh vừa đón tuổi mới. Dẫu chỉ có hai người bọn họ nhưng vấn rất vui vẻ ấm cúng, có không khí gia đình, Nam Cung Lân gọi điện thoại về nhà, Hà Nhiên cũng vậy, sau đó thông qua việc gọi video cho nhau trò chuyện ăn mừng Noel.

Nam Cung phu nhân tiếc nuối nói:

“Mẹ đã bảo con đưa Hà Nhiên về chơi từ buổi trưa mà không nghe.”

Tuyết rơi liên tục làm mặt đường trở nên trơn trượt, rất dễ xảy ra tai nạn, vì vậy hầu hết mọi người đều hạn chế lái xe vào đêm nay.

Nam Cung Lân cũng không nghĩ thời tiết đột ngột chuyển xấu như vậy, cười cười nhận lỗi:

“Con sai rồi, lần sau nhất định sẽ nghe lời mẹ.”

Từ hai chiếc điện thoại truyền ra âm thanh khá hỗn tạp, mỗi người đều đang tưng bừng mở tiệc, vì vậy sau khi nói thêm vài câu, Nam Cung Lân tắt máy, Hà Nhiên cũng chào tạm biệt cha mẹ.

Căn phòng phút chốc trở về với an tĩnh, Nam Cung Lân rút điện thoại ra quay lại cảnh Hà Nhiên cắt bánh kem làm cô ngượng muốn chết, liên tục xua tay:

“Anh đừng quay mặt em, bây giờ em không trang điểm, xấu chết!”

“Anh lưu giữ kỷ niệm mà thôi, sau này cho con cháu xem.”

“Còn muốn cho người khác xem à?” Hà Nhiên giả vờ trừng anh, tay thì đã hoàn thành nốt việc cắt bánh. Làm xong thủ tục rồi tất nhiên là mang bánh cất vào trong tủ lạnh.

Nồi lẩu trên bếp điện sôi ùng ục, hai người bắt đầu cho thêm hải sản và rau vào trong, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Nam Cung Lân gật gù khen:

“Không tệ.”

“Anh còn chưa ăn đã biết không tệ rồi à?” Hà Nhiên buồn cười.

“Bạn gái anh làm thì cái gì cũng ngon.”

Người nào đó quả thật miệng lưỡi ngọt như phết mật, chọc cho cô cười không khép được miệng. Hai người ở bên cạnh nhau luôn rất bình yên, nhẹ nhàng, ít khi cãi vã, hầu hết thời gian đều rất ngọt ngào. Có đôi khi Thất Thất còn hỏi Hà Nhiên một tình yêu lặng lẽ như vậy có bị chán và ngấy không?

Nói thật thì nếu cứ bình bình qua ngày sẽ rất chán, nhưng Nam Cung Lân luôn dành cho cô những bất ngờ nho nhỏ, tận tâm săn sóc, còn cô tỉ mỉ quan sát và đáp trả, thỉnh thoảng giả vờ dỗi anh, như vậy mọi thứ liền đâu vào đó. Cả hai người đều sẽ ghen nếu đối phương nói chuyện với người khác giới, nhưng chủ yếu chỉ trêu đôi ba câu, không hề làm căng.

Ăn uống no say, dọn dẹp sạch sẽ, hai người mở một bộ phim tình cảm lên xem, sau đó tiện thể trò chuyện.

Nam Cung Lân rút từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, vòng tay qua ôm vai Hà Nhiên rồi đột nhiên chạm vào vai cô, cọ cọ hai cái và nói:

“Sinh nhật vui vẻ.”

Vốn dĩ Hà Nhiên cũng đang tự hỏi không biết anh sẽ chuẩn bị quà cho mình, lúc này mới ngạc nhiên nhìn bên cạnh, đưa tay nhận lấy.

Bên trong hộp quà màu đỏ rượu là một chiếc nhẫn tinh xảo, Hà Nhiên nhìn không rời mắt rồi méo miệng:

“Cảm ơn anh, nhưng mà, cái này hình như là kim cương?”

“Đúng vậy.” Nam Cung Lân bình tĩnh đáp.

“Đồ thật hả?”

“Tất nhiên.”

“Em hơi áp lực đó.” Hà Nhiên đảo mắt nhìn anh.

Quen nhau chưa tới một năm đã tặng kim cương, còn là nhẫn, chẳng lẽ anh định…

Mới nghĩ đến đây, Nam Cung Lân đột nhiên nghiêng đầu hôn lên môi cô thật sâu, mùi hương nam tính lướt qua bên mũi của Hà Nhiên. Cô chỉ nghe giọng anh nhẹ nhàng cất lên trong không gian yên tĩnh:

“Quà đính hôn.”

Khoảnh khắc ấy, Hà Nhiên cảm giác tim mình như muốn nổ tung. Cô đưa tay sờ ngực, lại nhìn chiếc nhẫn bên trong chiếc hộp mà không nhúc nhích.

Nam Cung Lân tự tay lấy nhẫn ra, cẩn thận nâng tay cô lên và đeo vào giúp cô, động tác chậm rãi tự nhiên.

“Bên trong có khắc tên của anh và em, vì vậy không thể hoàn trả được đâu.”

Anh vì cô đặc biệt chuẩn bị chiếc nhẫn này, tuy rằng hơi vội vàng nhưng tin tưởng nó sẽ tồn tại đến khi họ bước vào lễ đường.

“Anh tuyệt đối sẽ không để ai bén mảng đến gần em, cũng sẽ không để em thất vọng đâu, bé cưng.”

Hai mắt Hà Nhiên long lanh ánh nước, một giọt lệ trong suốt rơi xuống trên gò má của cô, sau đó là giọt thứ hai, thứ ba. Cô đột nhiên bật khóc, ôm chầm lấy anh.